Tiểu thuyết online

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 6: THƯỞNG RƯỢU TRONG SƯƠNG

Ở Điểu Kinh có một hồ nước trong vắt như pha lê, có tên là Vọng Tiên. Nước hồ xanh thăm thẳm, có thể nhìn thấy đáy với những thân cây phủ rong rêu cổ đại. Vào mùa đông, một lớp băng mỏng dát bạc trên mặt hồ khiến đáy hồ như một bức tranh tự nhiên hoàn mỹ, chỉ đơn thuần là đẹp thôi, không ẩn ý bất cứ điều gì. Lúc này trời đã cuối thu, cũng khá lạnh. Một lớp băng mỏng như cánh chuồn phủ phần rìa của hồ nước. Sương nhạt giăng mắc thành tấm màn lụa toàn bộ khu vực quanh hồ. Chỉ lô nhô đâu đó những mái lầu của tửu quán gần đó.

Mỗi lần về Điểu Kinh, Thiên Hoàng đều dẫn con gái đến tửu quán Vân Trung Tửu bên hồ Vọng Tiên. Vân Trung Tửu cao sáu tầng, khách lúc nào cũng đông nườm nượp. Tầng một, tầng hai dành cho những khách thường dân. Tầng ba, tầng bốn dành cho quan lại và binh sĩ của Điểu Kinh. Tầng sáu là nơi dành riêng cho Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng ngắm cảnh, uống rượu. Những khi Thiên Hoàng trấn thủ ở phương Nam, tầng sáu đóng cửa nhưng vẫn được lau dọn sạch sẽ.

Thiên Hoàng bản tính phóng túng nên chẳng ngần ngại gì cho cô con gái còn nhỏ tuổi của mình uống rượu. Chàng luôn cho rằng rượu là thứ nước tinh khiết nhất của đất trời, thế nên trẻ nhỏ uống rượu cũng không có gì nguy hại. Thiên Phụng lại càng chẳng biết thiệt hơn, đúng sai ra sao, lấy sự thống khoái của bản thân làm quan trọng, nên lần nào cô bé cũng say bí tỉ đến mức ngủ gục trên tay của Thiên Hoàng.
Bạn rượu của Thiên Hoàng từ trước đến giờ vốn chẳng có ai, chỉ có Thiên Phụng mà thôi. Trong cơn say, cô bé sẽ nói những lời rồ rồ dại dại, rất hợp với ý của chàng:

– Cha à… sau này lớn lên con sẽ không ra trận giết giặc như cha đâu… Một lời của con tự nhiên sẽ khiến mọi người quy phục mà dừng đánh nhau. Như thế cha không phải ra trận nữa, cha sẽ về Hoàng Hoa Cung với con…

Thiên Hoàng cười cười dò hỏi tiếp:

– Không ra chiến trận… ta ở nhà biết làm gì? Ngồi không ta sẽ chán chết mất!

– Sao lại không biết làm gì… Hôm nào cha và con cũng uống rượu say, rượu say rồi ngủ lăn quay hết cả ngày… Thế là xong… Lúc nào cũng có việc…

Thiên Hoàng cười lớn, lạ rót cho con gái một chén rượu đầy. Sương bay qua cửa sổ, len lỏi vào lầu. Hai cha con lặng dừng rượu, ngồi im cảm nhận khí lạnh và sự bồng bềnh vô định hình của mây trôi qua từng thớ thịt, mạch máu của mình. Hơi rượu nồng lên sống mũi của Thiên Phụng lẫn với cảm giác phiêu lãng trong sương khiến cô bé say mê hồn bay tận cung trăng. Đôi mắt cô bé lim dim dần rồi ngủ gục xuống bàn, nụ cười vẫn còn nở trên môi.

Thiên Hoàng bế con gái vào một chiếc giường nhỏ trong phòng trong. Chàng đắp chăn cho Thiên Phụng rồi ra khép cửa lại, đi ra phòng ngoài để tiếp tục cuộc độc ẩm.

Một tiếng chuông rung rung ở cửa. Thiên Hoàng đi ra mở một cách ung dung như thể đã biết trước việc này. Đứng trước cửa là một thiếu phụ váy trắng, trùm áo choàng đen che kín mặt. Nàng nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống bàn rượu. Thiên Hoàng khép cửa lại.

Thiếu phụ cởi áo choàng ra. Đó là một tuyệt thế giai nhân với ánh mắt trong vắt soi thấu bóng hình của bất cứ ai dám nhìn thẳng vào nàng. Những lọn tóc của nàng xoăn thành từng lọn buông lòa xòa trước mặt.

– Chàng không thể đi gặp ta mà không mang con gái chàng theo được hay sao?

Thiên Hoàng vừa rót rượu, vừa thủng thẳng đáp:

– Nàng đã trở thành vương hậu, nếu chúng ta bị bắt gặp mà không có Thiên Phụng ở đây, Điểu vương sẽ cảm thấy thế nào?

Thì ra đó là vương hậu của Điểu vương. Chẳng là trước đây, Thiên Hoàng và vương hậu có một đoạn tình duyên. Đoạn tình duyên này kéo dài trong bí mật cho đến ngày Điểu vương lên ngôi và lấy nàng làm chính thất. Vương hậu dù đã bén duyên mới nhưng tình cũ khó dứt, vẫn luôn muốn được gặp gỡ Thiên Hoàng. Mỗi lần chàng về Điểu Kinh, hai người đều lén lút gặp nhau ở đây.

Vương hậu cầm lấy tay Thiên Hoàng, ngấn lệ rưng rưng:

– Chúng ta còn phải gặp nhau như thế này đến tận bao giờ nữa… Chàng chẳng lẽ không còn chút tình ý nào với ta nữa hay sao?

Thiên Hoàng không rụt tay lại, nhưng lời nói lại khách sáo:

– Từ ngày nàng lên ngôi vương hậu, ta chỉ mong được trò chuyện với nàng như bạn cũ, không vọng tưởng bất cứ điều gì. Điểu vương là anh trai ta, ta không thể phản bội ngài ấy.

Vương hậu buông tay Thiên Hoàng, chỉ khẽ cười buồn nhấc ly rượu uống lặng lẽ. Lòng nàng cuồn cuộn muôn ý muốn. Vừa muốn ôm chầm lấy chàng, muốn kề sát môi chàng, muốn cùng chàng bất chấp sống chết. Nhưng lòng chàng dường như đã nguội lạnh. Nàng chỉ có thể ngồi cạnh chàng mà ao ước, mà tưởng nhớ thuở thanh xuân. Nàng buông tiếng thở dài:

– Một năm rồi lại một năm, ta dõi theo tin chàng và nhìn thế tử lớn lên. Thiên Phụng thật may mắn bởi lúc nào cũng có chàng bên cạnh! Còn thế tử lại chỉ có thể đọc sách của chàng.

Thiên Hoàng chợt trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rồi dốc cạn chén rượu:

– Ta chỉ có thể một lòng vì thế tử mà dốc sức bảo vệ an nguy của Điểu Kinh. Thế tử cùng Thiên Phụng cũng rất thân thiết, sau này Thiên Phụng cũng sẽ thay ta dốc sức phò tá thế tử.

Đột ngột, một tiếng “cạch” nhỏ khiến Thiên Hoàng giật mình. Chàng nói nhanh:

– Nàng mau rời khỏi đây!

Nói đoạn, chàng mặc kệ vương phi khoác vội áo choàng, phi ra ngoài cửa sổ leo lên nóc nhà. Không một động tĩnh gì. Chàng đứng trên nóc nhà dõi mắt thần tứ phía nhưng tất cả chỉ mờ mờ vì sương đã phủ dày đặc. Thiên Hoàng đành quay trở lại phòng.

Lúc này, vương phi đã rời khỏi Vân Trung Tửu, chàng đoán thế. Không lẽ mối quan hệ của chàng và vương phi đã bại lộ? “Nếu vậy thì nàng nguy mất! Ta phải mau đi cảnh báo nàng!”. Thiên Hoàng định phi thân đi, nhưng chàng chợt nghĩ lại: “Không đúng! Làm gì có ai trong Điểu Kinh thân thủ có thể nhanh như vậy! Chỉ thoắt một cái, chính ta còn không thấy dấu vết đâu! Đây ắt không phải người của Điểu vương cử đi!”. Thiên Hoàng nhún vai rồi tự nhủ: “Thôi kệ, cũng chả quan trọng! Ta đưa Thiên Phụng về Hoàng Hoa cung hẵng hay!”
Thiên Hoàng đi vào căn phòng trong nơi Thiên Phụng đang say ngủ. Chàng vừa đến bên giường thì kinh hoàng thốt lên:

– Thiên Phụng…

Cô bé đã biến mất. Cửa sổ mở toang. Ai đó đã bắt cóc cô bé. Do Thiên Phụng đang say rượu nên không có dấu vết chống cự. Kẻ bắt cóc cố tình tạo tiếng động trên mái nhà để lừa chàng, trong khi ấy hắn đưa Thiên Phụng trốn qua cửa sổ. Nhưng dù thế nào, thân thủ của kẻ bắt cóc cũng không phải tầm thường.

Chàng hít vào một hơi rồi thở ra thật chậm. Chàng đứng im trong tĩnh lặng và cảm nhận. Chàng cảm thấy rất rõ ràng Thiên Phụng dù bị bắt cóc vẫn đang an toàn. Kẻ bắt cóc chưa hẳn đã có ý xấu. Hơn nữa, kể cả có ý xấu thì cũng sẽ muốn dùng Thiên Phụng để uy hiếp chàng nên chẳng thể làm tổn hại gì đến cô bé. Nghĩ vậy, chàng yên tâm hơn. Bây giờ, việc cần chỉ là ngồi đợi xem kẻ nào sẽ đưa ra điều kiện với chàng.

Chàng ngồi xuống bên bàn rượu, rót đầy chén, mắt hướng về bầu trời đêm mờ sương. Chàng khe khẽ ngâm mấy câu thơ:

“Sương buông mờ thế sự
Rượu ta rót chén ta
Ví bằng thân hồ hải
Gạt mây đón trăng trong”

– Hay cho câu thơ “Gạt mây đón trăng trong”! Hahaha… hahaha! – Một tràng cười vang lên, vọng vào từ cửa sổ.

Bóng đại bàng lướt qua khung cửa, nửa lẫn vào sương nửa kiêu hùng. Thiên Hoàng mỉm cười nói:

– Không ngờ Minh Hoàng huynh lại tới Điểu Kinh hôm nay! Xin mời vào đây dùng rượu!

Một nam tử tuổi đã ngoài ba mươi, thân cao lừng lững, khoác áo choàng màu xanh lam, phi người vào phòng qua ô cửa sổ. Đó chính là Trấn Đông Tướng quân Điểu Minh Hoàng, anh trai của cả Điểu vương và Điểu Thiên Hoàng. Minh Hoàng thoải mái, hất tung áo choàng rồi ngồi xuống đối diện với Thiên Hoàng. Chàng nói:

– Lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu với nhau!

Thiên Hoàng hỏi luôn vào chuyện:

– Vương huynh vào cung, Điểu vương có biết không?

Minh Hoàng không đáp lại câu hỏi của Thiên Hoàng, mà nói sang chuyện khác với một giọng chắc chắn:

– Ta đánh liều tới đây là để báo cho đệ biết hai việc quan trọng! Một việc là bí mật của kẻ khác, một việc là bí mật của đệ. Đệ muốn ta nói bí mật nào trước?

Thiên Hoàng nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng, gằn giọng:

– Vương huynh muốn uy hiếp đệ?

Minh Hoàng ngửa cổ cười:

– Đệ nghĩ gì vậy? Đệ là con chim phượng hoàng cao khiết, không sợ trời, không sợ đất, không cần sống, chẳng ngại chết… ta sao có thể uy hiếp được đệ!

Thiên Hoàng thở hắt một hơi rồi chán nản nói:

– Vậy thì huynh nói bí mật của đệ trước đi!

Minh Hoàng nhìn khắp căn phòng rồi cười nói:

– Quán này là của đệ xây dựng nên. Người làm trong quán, từ trưởng quầy đến phục vụ, đầu bếp… đều là người của Ô Thị. Ô Thị trước giờ tưởng như là bên trung gian buôn bán tin tức giữa ba vùng Long – Điểu – Dã, nhưng trong mấy năm nay, tất cả đều hoạt động dưới sự điều khiển của Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng. Tin đệ thu vào là tin thật, nhưng tin đệ tung ra qua cửa của Ô Thị thì đa phần đều không còn hoàn toàn là thật nữa. Mọi thông tin sai lệch, Ô Thị đều có thể dàn dựng để trở thành có thật, đúng vậy không?

Thiên Hoàng không khỏi ngạc nhiên trước những gì Minh Hoàng đã điều tra được. Qủa không sai, chàng là người đứng sau điều khiển Ô Thị. Minh Hoàng lại nói tiếp:

– Việc này không khó để lần ra! – Minh Hoàng tiếp lời – Ta trấn thủ ở phía Đông, kể cũng nhàn rỗi. Ta cho người theo dấu đàn quạ, ghi lại toàn bộ số lượt và hướng bay của chúng. Lượng quạ bay vào thành Vũ Cầm, Điểu Kinh và Ô Thị trong nhiều năm nay tăng một cách đột biến. Ta lại nghe nói đệ thường tới đây uống rượu. Muốn uống rượu, kẻ lười biếng như đệ chỉ cần ở Hoàng Hoa cung là đủ, đâu cần phải cất công tới tận đây. Vậy là ta cho người theo dõi toàn bộ hoạt động của Vân Trung Tửu.

Thiên Hoàng gật gù tán thưởng:

– Đệ vốn dĩ vẫn biết huynh không phải tầm thường!

Minh Hoàng tự nhiên rót cho mình một chén rượu, dốc cạn, lấy hơi tiếp lời:

– Nhờ Ô Thị, đệ biết hết mọi việc trong thiên hạ, nhưng lại có những việc đệ không biết được. Việc này lại kinh thiên động địa, nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng lớn đến uy danh của Điểu tộc. Nhưng nếu không lộ ra thì vận mệnh của Điểu tộc sẽ nguy mất.

Nói đoạn, Minh Hoàng lấy ra một cuốn sách cổ, đã sờn rách:

– Đây là cuốn cổ nhất của Điểu sử, chắc đệ đã biết. Sách này ghi rất rõ rằng trong một gia đình Hoàng tộc có cùng huyết thống không thể có hơn một người có thể năng lượng phượng hoàng. Nhưng ba anh em ta lại có hai người có thể năng lượng phượng hoàng. Đệ nói xem, như vậy là thế nào?
Thiên Hoàng nghe đến đây thì không giấu nổi sự bất ngờ, tay run run cầm cuốn sách lên đọc. Lòng chàng lại chen lấn nhiều suy nghĩ. Như vậy, có lẽ nào chàng và Điểu vương không phải anh em ruột? Vậy trong hai người, chàng và Điểu vương, ai là con đẻ ai là con nuôi?

– Có điều này đệ không biết, Điểu Linh Hoàng hồi nhỏ vốn ốm yếu nên thể năng lượng không được hình thành. Cha chúng ta phải tìm thày thuốc chữa bệnh cho Linh Hoàng mới có thể bảo toàn được tính mạng. Đến năm mười ba tuổi, Linh Hoàng mới dứt hẳn bệnh. Ngay lập tức, Linh Hoàng bột phát thể năng lượng phượng hoàng. Chuyện ấy về sau ít người chú ý, đều cho là Linh Hoàng vì có bệnh nên thể năng lượng phượng hoàng không phát tác được!

– Nhưng … – Thiên Hoàng ngập ngừng không nói.

– Đệ nói tiếp đi! Đệ hiểu rõ về thể năng lượng phượng hoàng kia mà! – Minh Hoàng cương quyết.

– Máu phượng hoàng có thể cải tử hoàn sinh, kẻ có thể năng lượng phượng hoàng đều không bao giờ bị bất cứ bệnh tật gì. Sao có thể nói rằng bệnh nặng khiến cho thể phượng hoàng không phát tác…
Minh Hoàng nhìn thẳng và mắt Thiên Hoàng, gằn giọng nói từng câu chậm rãi:

– Hắn, bằng một cách nào đó, đã giả mạo thể phượng hoàng. Thiên Hoàng, đệ đã bỏ cuộc và giao giang sơn Điểu tộc cho một kẻ giả mạo!

Thiên Hoàng phải chống tay xuống bàn để không vì choáng váng mà ngã gục. Chàng vẫn tự tin với sự sáng suốt của mình, nhưng lại sai lầm lớn đến thế. Chàng vẫn cho rằng mình biết mọi sự, nhưng sự thật này lại đáng sợ hơn bao giờ hết. Nếu Linh Hoàng đã biết bản thân hắn là giả mạo, vậy chẳng phải hắn cũng đoán được rằng thế tử mà hắn nuôi bấy lâu trong hoàng cung chính là con trai của chàng hay sao? Một kẻ không có thể năng lượng phượng hoàng làm sao có thể đẻ ra một người con có thể năng lượng phượng hoàng?

Hà Thủy Nguyên

Học Viết
Học Viết là chuyên trang về tuyển chọn các áng văn chương Việt Nam, qua đó giúp cho độc giả nắm được thế nào là một bài viết hoặc một tác phẩm hay.
Share:

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *