LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 7: PHƯỢNG HOÀNG LỬA
Thiên Hoàng và Minh Hoàng im lặng như hai pho núi trước giờ phun trào nham thạch. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Thiên Hoàng: “Như vậy Minh Hoàng không phải kẻ bắt cóc Thiên Phụng… Không lẽ là hắn! Kẻ giả mạo bấy lâu nay… Nhưng bắt cóc con bé thì cũng không có lợi gì cho hắn! Trừ phi hắn biết…” Minh Hoàng nhún vai đứng dậy, bước chậm rãi trong phòng, rồi đứng gần cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn vào màn sương:
– Ta tới đây gặp đệ là để mời đệ lên ngôi báu…
– Không! – Thiên Hoàng lạnh nhạt đáp – Việc đã sai rồi, cứ để nó sai tiếp đi! Sai, đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ thành đúng thôi!
Minh Hoàng quay phắt lại, nét mặt không giấu nổi sự phẫn nộ:
– Tại sao đệ có thể thờ ơ như thế! Nhìn xem, hắn làm được gì cho giang sơn Điểu tộc? Hắn lừa trên dối dưới, cướp ngôi của đệ. Vậy mà đệ có thể ngồi im sao?
Thiên Hoàng cười khảy:
– Trước đây đệ không tranh ngôi báu, giờ đệ cũng sẽ không ngồi lên ghế Điểu vương. Huynh muốn lật đổ Điểu vương, huynh cứ làm. Đệ sẽ không giúp ai trong bất cứ hai người. Việc của đệ là phải thế, mong vương huynh hiểu cho!
Minh Hoàng bực bội đập mạnh vào thành cửa sổ:
– Đệ thật là… chí khí của đệ đã đi đâu hết rồi?
– Đệ chưa từng có chí khí, làm sao có thể nói rằng nó đi đâu được. Vương huynh đã vất vả rồi! – Thiên Hoàng phủi áo đứng dậy – Đệ còn có việc gấp phải làm! Mong vương huynh bảo trọng.
Nói đoạn, Thiên Hoàng phi thân qua cửa sổ, hóa thành con phượng hoàng bay vào màn sương. Minh Hoàng hậm hực nhìn theo. Một kẻ ôm đầy hoài bão như chàng, nhưng lại chịu sự trói buộc bởi quy định ngai vị của Điểu tộc, thật không tránh khỏi uất ức. Nếu chàng sinh ra đã mang dòng máu phượng hoàng, thì thế cục Điểu tộc đâu có loạn đến vậy. Thiên Hoàng tài năng hơn người, nhưng không hiểu vì lý do gì lại thờ ơ với ngai báu như vậy. Minh Hoàng chặc lưỡi, thầm nhủ: “Nhưng thôi, việc đã đến nước này, không thể không ra tay!”
Chàng tung cánh đại bàng lướt mặt hồ Vọng Tiên, kêu lên tiếng kêu rợn gáy. Cánh đại bàng chập chờn trong sương, không nhìn thấy rõ, nhưng tiếng kêu của chàng khiến tất cả thực khách quanh hồ Vọng Tiên đều kinh hồn bạt vía. Họ dừng tiệc tùng, chạy đến bên hồ ngửa cổ chờ xem chuyện lạ.
Từ mặt hồ Vọng Tiên bỗng chồi lên hàng ngàn bóng xanh biếc, nhanh như chớp. Đó là quân đội của Minh Hoàng. Đội quân này đã được huấn luyện có khả năng bơi lặn như bói cá. Họ đã xâm nhập Điểu tộc thông qua đường mạch nước ngầm và hang động dưới lòng đất dẫn đến hồ Vọng Tiên.
Kết quả chàng vừa nói với Thiên Hoàng được tìm ra cách đây một năm, sau một thời gian dài chàng âm theo dõi mọi động tĩnh. Ngày Điểu vương nhận ngôi thế tử, chàng đã linh cảm thấy có cái gì đó bất thường. Chàng luôn băn khoăn về quy định từ xưa của Điểu tộc. Chàng không hiểu tại sao không phải là người có tài có đức lên ngôi báu, mà lại lệ thuộc vào một thứ năng lượng phù du. Chàng đã dành nhiều năm nghiên cứu về thể năng lượng phượng hoàng. Cuối cùng, chàng cũng hiểu được tại sao thể năng lượng phượng hoàng lại quan trọng đến vậy.
Phượng hoàng là loài chim ưa sống đời thanh sạch, cách xa trần thế. Chỉ những ai có linh hồn không chút vướng bận đến sự đời, không bị tạp nhiễm mới có thể hình thành thể năng lượng phượng hoàng khi đầu thai. Hơn cả thế, năng lượng phượng hoàng khiến cho máu của người sở hữu nó có khả năng cải tử hoàn sinh, bách độc bất xâm. Bẩm sinh, người có năng lượng phượng hoàng đã là một chiến binh bất bại với sức mạnh phá hủy kinh hồn.
Với tất cả những hiểu biết ấy, Minh Hoàng lập tức nhận ra Điểu vương chỉ là kẻ giả mạo. Chàng đã dành cả năm vừa qua để chuẩn bị kế hoạch hạ bệ tên Điểu vương giả mạo, đưa người xứng đáng lên ngôi báu. Mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nếu có sự giúp sức của Thiên Hoàng, nhưng nếu không thể, tự chàng sẽ thực hiện kế hoạch.
Hoàng cung hiện ra trước mắt chàng, thâm nghiêm và hùng vĩ. Chàng luôn cảm thấy nơi đây vừa là nơi để ngưỡng vọng, vừa cảm thấy xa lạ, vừa muốn đánh đổ tất cả sự cao ngạo mà những dãy tường thành ngự trị. Chàng hóa thành hình người, nhưng vẫn giữ đôi cánh đại bàng. Một tay chàng giơ cao thanh kiếm, một tay phất cờ hiệu lệnh. Đôi cánh của chàng sáng rực giữa nền trời thu.
Thanh kiếm lóe lên dòng điện màu trắng sáng. Những tia điện nối nhau phóng thẳng lên bầu trời. Mây chuyển động thành đám vần vũ. Minh Hoàng chĩa mũi kiếm phóng lửa điện về phía hoàng cung. Quân ngự lâm canh gác Hoàng cung cất cánh bay lên trời nghênh chiến, bị những tia điện nướng thành tro. Tro tàn bay lả tả cùng những lông chim bị cháy xém rơi xuống mặt đất. Xác binh lính ngổn ngang trên sườn núi.
Một tiếng tù và vang lên từ phía hoàng cung. Từ vòng thành ngoài, từng toán quân chim từ bốn phía thành bay đến. Đội quân áo xanh của Minh Hoàng xông ra chiến đấu. Tốc độ của đội quân nhanh như những tia chớp, thoắt ẩn thoắt hiện khiến quân của Điểu tộc không kịp trở tay.
Minh Hoàng một mình bay vào hoàng cung. Chàng đậu xuống chính điện. Chàng hét to:
– Điểu Linh Hoàng! Ngươi là phượng hoàng kia mà? Sao có thể co đầu rụt cổ lén lút?
Từng bước từng bước chàng tiến gần đến ngai vàng. Những tiếng gươm khua ngoài kia nhỏ dần. Chàng chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình:
– Từ lâu ta đã biết ngươi là kẻ giả mạo… Mau giơ tay chịu trói!
Bỗng nhiên, cả trăm mũi tên đầu kim cương nhọn hoắt phóng ra từ các họa tiết ở tường và trần. Cơ quan do Thiên Hoàng bố trí quả nhiên lợi hại. Minh Hoàng nhún người né tránh. Trong thiên hạ, không thứ kim loại nào có thể cứng bằng kim cương. Chàng dùng kiếm để gạt mũi tên kim cương nhưng lại bị các mũi tên ấy làm gãy kiếm.
Lúc này, Điểu vương Điểu Linh Hoàng mới từ từ bước ra và ngồi lên ngai vàng. Điểu vương chống cằm nhìn Minh Hoàng quay cuồng trong mưa tên.
– Ngươi muốn làm phản sao? – Điểu vương hỏi bằng một câu không chút sắc thái, không chút cảm xúc.
– Ngươi là kẻ giả mạo! – Minh Hoàng vừa tránh mũi tên, vừa đáp.
– Ai tin chứ? – Điểu vương nhún vai – Ngươi biết không, ngươi đã quá tự tin khi nắm sự thật trong tay rồi… Ngươi tìm đọc sách gì, chẳng lẽ ta không biết sao? Sách của Điểu tộc, đều do Điểu Kinh cung cấp. Thủ thư trông coi thư viện trong phủ đệ của các tướng quân trấn thủ và bá quan đều là do Điểu Kinh cắt cử. Hàng năm, danh sách những cuốn sách các ngươi đọc đều được gửi tới Điểu Kinh. Những cuốn sách ngươi đọc đã tố cáo kế hoạch của ngươi.
Minh Hoàng nghe tới đó, lòng không khỏi bấn loạn. Chàng không tránh kịp một mũi tên. Mũi tên găm vào chân chàng. Một mũi tên khác găm vào vai phải của chàng. Máu tứa ra. Minh Hoàng nhanh chóng rút mũi tên rồi lại tiếp tục phi thân về phía ngai báu.
– Đầu hàng đi! Điểu Minh Hoàng! – Điểu vương gầm lên, rồi lập tức dịu giọng. – May ra ta sẽ tha cho con trai ngươi!
Câu nói ấy như một đòn giáng mạnh vào Minh Hoàng, lập tức, một mũi tên khác bắn vào mạng sườn của chàng. Điểu vương nhấn nút ở ngai vàng, tên ngưng bắn ra. Minh Hoàng gục xuống đất, máu chảy ròng ròng lên mũi giày.
Hai tên lính kéo một xe tù vào chính điện. Trong xe tù là một cậu bé hơn mười tuổi với đôi cánh đại bàng trải rộng. Đôi cánh bị ghim vào cọc gỗ. Hai tay bị trói quặt ra đằng sau. Minh Hoàng kinh hãi thốt lên:
– Tử Bằng!
Tử Bằng là con trai của Minh Hoàng, bẩm sinh cũng có thể năng lượng đại bàng như chàng. Lúc được đưa vào, cậu bé đang ngất lịm. Nghe tiếng gọi của Minh Hoàng, cậu bé mới lơ mơ, ú ớ:
– Cha… cha…
Điểu vương nói chen vào:
– Ngay khi ngươi rời khỏi thành Trấn Đông, ta đã cho người bắt con trai ngươi đưa đến đây! Đúng là dòng dõi hoàng tộc, bắt được nó không dễ. Khá khen cho ngươi!
Minh Hoàng xiết chặt chuôi kiếm trong tay. Thanh kiếm đã gãy, con trai đã bị bắt. Một năm chuẩn bị của chàng, chỉ vì chút sơ suất nay đã hóa thành gạch nát cả rồi. Minh Hoàng gượng đứng dậy, mặc máu chảy ròng ròng, lừ mắt căm hận:
– Cha con ta thất thế, rơi vào tay ngươi, nay mặc ngươi chém giết tùy ý…
Điểu vương cười như một kẻ điên loạn. Tiếng cười khiến cậu bé Tử Bằng tỉnh dậy. Cậu bé hốt hoảng:
– Cha… cha mau chạy đi… Mặc con…
Điểu vương bất chợt phóng ra từ ngai vàng, dùng đôi tay bẻ gãy xe tù. Đám lính canh xe tù vội dạt ra.Chỉ còn Tử Bằng trơ trọi trên cọc gỗ với đôi cánh bị ghim lại. Điểu vương vuốt đôi cánh của Tử Bằng:
– Một đôi cánh thật đẹp… Thuở bé, ta nhìn ngươi và Thiên Hoàng bay lượn trên bầu trời, không khỏi thấy ghen tị. Tiếng cười của các ngươi vọng từ bầu trời xuống chẳng khác nào như roi quất vào trái tim ta. Các ngươi, một phượng hoàng, một đại bàng, sau này ắt hẳn sẽ thống lĩnh thiên hạ. Vậy thì ta là cái gì?
Điểu vương dùng tay, nắm lấy cuống cánh của Tử Bằng. Minh Hoàng nhìn Tử Bằng, nín thở, nhẹ nhàng nói:
– Tử Bằng, nhắm mắt lại, cứ tưởng tượng đến lần đầu tiên con được bay. Hãy nhớ đến những đám mây trôi dưới đôi cánh của con…
Điểu vương xiết chặt cánh của Tử Bằng, nghiến rằng, kéo mạnh đôi cánh. “ A… A…A….” Tử Bằng thét lên đau đớn. Xương bả vai của cậu như bị bẻ gãy. Cậu nghe thấy tiếng rốp rốp từng khớp xương đứt lìa. Cậu cảm thấy máu ứa ra chảy dài trên sống lưng. Cậu nhìn về phía cha cậu, không biết có thể chứng kiến cha chịu cảnh xé da xé thịt này hay không.
Minh Hoàng cầm một mũi tên phi về phía Điểu vương. Điểu vương lắc người né, nhưng mũi tên vẫn găm vào vai phải. Điểu vương nghiến giọng:
– Bắn tên!
Từ tường lại tiếp tục phóng ra một loạt mũi tên kim cương. Minh Hoàng không còn đủ sức, cũng không còn đủ động lực để tránh né. Chàng đứng thẳng, ưỡn mình đón đợi những mũi tên găm vào thân thể của mình. Máu bắn tung tóe trên sàn. Những hình ảnh nhòa dần, chàng chỉ còn nghe tiếng của Tử Bằng loáng thoáng:
– Cha… con sẽ đi với cha…
Minh Hoàng ngã gục xuống sàn, nằm giữa vũng máu. Chàng nhìn con trai lần cuối, lẫn lộn với bầu trời trong ký ức. Minh Hoàng lẩm bẩm trong cơn hấp hối:
– Con trai… hãy nhớ rằng chúng ta đã từng bay…
Điểu vương rít lên, cầm nốt cánh chim còn lại của Từ Bằng, bứt ra khỏi lưng cậu bé. Cậu bé kêu lên yếu đuối rồi ngất lịm. Điểu vương ném đôi cánh xuống sàn, phủi sạch tay rồi bước về phía Điểu Minh Hoàng. Điểu vương đưa tay sát mũi Minh Hoàng, không còn cảm thấy hơi thở ở chàng nữa. Đoạn, ngài bước tiếp đến ngai vàng, ngồi xuống, thở phào như trút xong một gánh nặng:
– Dọn dẹp cho ta! Còn thằng bé này, đem ra ngoại thành giết rồi vứt xác cho chó sói ăn. Xóa sạch mọi dấu vết về nó cho ta.
Tử Bằng bị gỡ xuống khỏi cọc. Những tên lính quấn cậu bé vào khăn rồi khiêng ra ngoài.
Vương hậu tay bưng một bát canh, nhẹ nhàng đi đến bên Điểu vương. Nàng xuất hiện khiến Điểu vương quên hết khung cảnh đẫm máu và bừa bãi ở trước mắt. Nét mặt dữ tợn của ngài cũng được thay bằng một vẻ dịu dàng, hiền từ. Giọng nói của vương hậu mơn man bên tai ngài:
– Đại vương… ngài đã vất vả cả đêm rồi…
Điểu vương mỉm cười đón lấy bát canh. Mùi thơm từ bát canh khiến ngài thấy thư thái trở lại, yên lòng hớp từng thìa một cách ngon lành.
– Sao nàng không đợi ta ở hậu cung… Những cảnh bẩn thỉu thế này, không tốt cho nàng đâu!
Vương hậu nở nụ cười tươi tắn như bông hoa vào độ xuân thì:
– Đại vương vất vả đối phó với trăm mối hiểm nguy, sao thiếp có thể yên lòng ở hậu cung được. Khi thiếp nghe thấy tiếng tù và, thiếp bắt đầu nấu canh. Vừa nghe tin thắng trận của đại vương thì nồi canh cũng vừa chín. Thiếp bèn bưng canh tới để đại vương thưởng thức, nhờ đó mà lấy lại sự thư thái…
Điểu vương bật cười:
– Qủa nhiên chỉ có nàng hiểu ta…
– Thưa Điểu vương! – Một tên lính bẩm tấu – Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng có việc gấp xin cầu kiến!
Điểu vương đặt mạnh bát canh xuống bàn, giọng bực tức:
– Kẻ này vừa xong thì kẻ khác đã tới! Cho vào!
Điểu Thiên Hoàng đi vào, nét mặt lạnh như tảng băng, nhưng đôi mắt của chàng như rực lửa. Điểu vương lập tức cảm thấy sát khí từ người chàng.
Thiên Hoàng, cũng như mọi khi, không quỳ gối trước Điểu vương. Lần này, chàng cũng không chào hỏi, không cung kính, hỏi thẳng:
– Điểu vương có thể đang tâm hạ sát anh trai mình, cháu ruột mình mà không một chút đắn đo ư?
Điểu vương nói gọn lỏn:
– Hắn làm phản!
Thiên Hoàng cười nửa miệng, mỉa mai:
– Làm phản… hay là đòi sự thật?
Điểu vương gật gù:
– Ra là ngươi đã biết… Là làm phản hay đòi sự thật, cũng khó nói lắm! Ta có nên nghĩ rằng ngươi đứng sau sự việc này không?
Vương hậu khẽ cúi mình:
– Thần thiếp xin được cáo lui…
Điểu vương gật đầu. Trong nháy mắt, vương hậu lôi ra một con dao găm bằng kim cương, phi thẳng vào cổ Điểu vương. Mũi dao găm cắm không sâu, máu của Điểu vương chảy ròng ròng nhưng không tổn hại đến tính mạng. Điểu vương phẫn nộ, tung cước đá vương hậu đập vào tường. Thiên Hoàng toan tung người ra đỡ nhưng không kịp. Vương hậu gãy xương, nằm bệt dưới sàn đá cẩm thạch.
Vương hậu nở nụ cười:
– Kẻ đứng sau cuộc làm phản này là ta… Ta… bấy lâu nay… ở bên ông, sao ta không biết… – Hơi thở của nàng yếu dần.
Thiên Hoàng bế nàng lên, ôm lấy khuôn mặt nàng, không ngăn được nước mắt lăn dài trên má:
– Tại sao nàng dại dột như thế… sao không nói với ta…
Vương hậu đưa tay vuốt má Thiên Hoàng:
– Ta không muốn chàng gặp nguy hiểm… Cũng đã đén lúc rồi… Cuối cùng… chàng cũng chịu ôm ta… lần cuối… thế là đủ…
Hơi thở vương hậu yếu dần, yếu dần, tắt lịm… Thiên Hoàng ôm nàng vào lòng trong thinh lặng. Bao nhiêu năm qua, không phải chàng oán trách nàng, chỉ là lòng chàng đã nguội lạnh. Ấy vậy mà nàng vẫn liều mạng vì chàng. Ân tình này chàng sẽ khắc cốt ghi tâm, giống như tình yêu nồng cháy cùng nàng thuở thanh xuân.
Điểu vương lạnh lùng ra lệnh:
– Bắn tên!
Không một mũi tên nào được bắn ra. Điểu vương lo lắng quát to hơn:
– BẮN TÊN!!!
Thiên Hoàng bế thi thể của vương hậu trên tay, đứng dậy, từ từ bước đến gần ngai vàng.
– Ta là kẻ đã thiết kế cỗ máy sát nhân này… Một khi có ta ở đây, cỗ máy chỉ nhận ra giọng của ta chứ không nhận ra giọng của ngươi.
Thiên Hoàng đặt thi thể của vương hậu lên bàn. Điểu vương run cầm cập, mông dính chặt vào ngai vàng, không dám bước ra.
– Bằng cách nào ngươi giả mạo được thể phượng hoàng! Nói!
Điểu vương vừa run vừa lắc đầu. Thiên Hoàng thở dài chép miệng:
– Tội giả mạo của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ được ban chết! Nếu ngươi khai ra kẻ nào hướng dẫn ngươi, ta sẽ để ngai báu này cho con trai ngươi, giữ lại cho ngươi chút danh tiếng… Nếu không… hãy nhớ đến những việc ngươi đã làm với con trai của Minh Hoàng.
Điểu vương giọng lẩy bẩy:
– Ta… ta được tể tướng của Dã quốc bày mưu… Hắn tinh thông nhiều tà thuật… Hắn dạy ta đào xương cốt của Điểu vương các đời, hấp thụ khí thiêng của họ để hình thành thể phượng hoàng. Ta nhờ thế mà khỏe lên, cũng nhờ thế mà có thể phượng hoàng…
Thiên Hoàng gằn giọng:
– Tể tướng của Dã quốc ư? Đào xương cốt của Điểu vương các đời lên ư? Hấp thụ linh khí ư?
Thiên Hoàng nhắm mắt lại để nén cơn giận xuống ngực. Cả người chàng bốc lửa.
– Ta nói cho ngươi biết… – Thiên Hoàng mở bừng mắt – Ngươi không thể đẻ được một người con thể phượng hoàng! Thế tử là con trai ta! Ha ha ha ha ha ha…
Uỳnh! Một tiếng nổ lớn vang trời. Lửa bừng bừng cháy! Tiếng kêu rên của Điểu vương bị lửa nuốt trọn. Lửa ôm xác của vương hậu vào lòng. Lửa lay đổ những bức tường cẩm thạch. Cả ngọn núi như rung chuyển. Thiên Hoàng biến thành một con phượng hoàng lửa phá hủy tất cả những gì xung quanh.
Hà Thủy Nguyên