Tiểu thuyết online

Thánh chiến – Chương 12: Thông tin đặc biệt

“Dù sao thì chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác nữa.”

Hải Nam gỡ chiếc mũ bảo hiểm ra đặt lên yên xe, nhìn về phía cây thông báo mốc cây số. Ngay phía trước họ là thị trấn Trảng Bom. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều một chút.

“Tôi không nghĩ là có trạm chuyển giao ở gần đây. Thị trấn này đã bị bỏ hoang rồi, đêm nay chúng ta phải trọ lại chỗ nào bây giờ?”

“Anh có thể đến trại tập trung của các tổ chức hoặc Thánh Ý Đoàn xin ngủ lại, tôi nghĩ là họ cũng đã dành sẵn chỗ cho những người du hành rồi.”

“Cô không đi cùng đến đó luôn à?”

“À thì…” Như Nguyệt đẩy miếng bảo vệ của chiếc mũ bảo hiểm lên. “Anh trai tôi là một Wendigo.” Cô mỉm cười với anh để trấn an anh khỏi cảm giác áy náy khi bắt cô nhớ lại quá khứ không vui.

“Trong thời gian đầu anh ấy bị ký sinh, tôi cũng đã bị vương hạt P từ anh ấy và có vài kỉ niệm không mấy vui vẻ với các tổ chức đó. Vì vậy, tôi cũng không muốn tới gần họ thêm lần nào nữa. Anh đừng lo lắng, tôi đã nhiều lần qua đêm bên ngoài và tất cả sẽ ổn thôi.”

Cô chống xe và đi về phía sau lấy chiếc ba lô đưa cho anh. Hải Nam nhận lấy và đứng do dự một lúc, anh biết rằng nếu một người tiếp xúc với entity trong một khoảng thời gian nhất định thì sẽ nhiễm từ trường hạt P của entity đó, và họ sẽ xuất hiện trên máy dò như một con entity mà điều này thì đúng thật là chẳng vui vẻ gì. Dầu vậy, các trường hợp được xác nhận âm tính với ADN của entity đều được “đóng dấu” để lần sau dù có bị báo động nhầm trên máy quét, họ vẫn có thể tiếp tục công việc của mình. Cũng giống như anh sau khi gặp entity tại Hội An cũng đã được “đóng dấu” bằng việc được xét nghiệm và lưu trữ thông tin trên hệ thống của các tổ chức, tuy nhiên qua lời nói của Như Nguyệt, hẳn là cô ta đã phải trải qua vài sự kiện tệ hại hơn việc mất 3 ngày trời trần truồng để xét nghiệm và xác nhận âm tính với ADN của entity nhiều.

Mặc dù bản tính tò mò thôi thúc anh hỏi rõ hơn về vụ việc, nhưng Hải Nam cuối cùng cũng có thể cố gắng kiềm nén lại mà tạm biệt Như Nguyệt, sau khi giao hẹn sẽ gặp nhau vào ngày hôm sau tại đầu kia của thị trấn để tiếp tục hành trình cùng nhau.

Anh được cô chở đến gần trại tập trung của Thánh Ý Đoàn theo yêu cầu, trong phạm vi mà máy dò hạt P di động vẫn chưa phát hiện được hai người. Đi từ đó thêm hơn nửa tiếng đồng hồ, Hải Nam đã đến được cổng vào trại. Anh xuất trình thẻ căn cước và làm các thủ tục như thường lệ, khi nhìn thấy thẻ nhà báo của anh thì lính canh cổng có vẻ hơi cáu gắt hơn bình thường, tuy nhiên anh cũng đã quen với thái độ đó của họ từ lâu rồi.

Thị trấn bỏ hoang Trảng Bom hiện tại bị phân chia ra làm thế chân vạc: Thánh Ý Đoàn đóng trại ngay lối vào phía Bắc, O440 ở phía Đông và Sword and Shield chiếm một khoảng rộng phía Nam. Cả ba tổ chức đều đang tranh giành từng con entity một và máy dò được bật liên tục để có thể phát hiện cổng Rift bất cứ lúc nào. Bên trong trại của Thánh Ý Đoàn thường được phân thành 3 khu lớn tùy quy mô của chiến dịch, với tình hình hiện tại thì anh nhìn thấy ngay cổng vào là 2 dãy với 8 lều lớn màu xanh lục dành cho đội hỗ trợ, nhà bếp và lều cho khách đi đường lỡ độ, kế đến là 4 lều màu trắng dành cho Thánh kỵ sĩ và 3 lều màu đỏ phía sau cùng dùng để họp bàn chiến thuật và lều dành cho những người lãnh đạo chiến dịch. Hải Nam được dẫn vào căn lều nằm ở rìa ngoài với hơn 30 chiếc giường, chưa đến một phần ba trong số đó có người sử dụng. Anh chọn lấy chỗ gần cửa ra vào nhất và sắp xếp đồ đạc của mình rồi kiểm tra pin của máy ghi âm cùng máy ảnh để chuẩn bị dạo một vòng phỏng vấn những người trong trại, nếu may mắn thì anh còn có thể tiếp cận được người chỉ huy hoặc vài Thánh kỵ sĩ không chừng.

Hải Nam không quên trả tiền trước cho bữa tối của mình khi ghé qua gian bếp, đã vài ngày nay anh chưa được ăn một bữa nóng sốt nào. Cài thẻ nhà báo lên ngực, anh đi thẳng vào phân khu giữa của trại. Mặc dù đã quen thuộc với những ánh nhìn không mấy thiện cảm nhưng đôi khi anh vẫn cảm thấy khó chịu với cách mà những người lính của các tổ chức dành cho cánh nhà báo như anh, từ sau cuộc bùng nổ tranh luận về vấn đề đạo luật thông tin ngay khi Thánh Chiến vừa diễn ra thì giới báo chí liền được nằm trong danh sách ngứa mắt của các tổ chức. Cho đến hiện nay ngành báo chí đã gần như tách riêng khỏi những ràng buộc về quyền lực và chính trị do nhu cầu khát thông tin quá lớn trên thế giới, đạo luật tự do thông tin không ràng buộc chính trị và quân sự được ký kết và cánh nhà báo được quyền thu thập thông tin ở mọi nơi mà họ đánh mùi được. Điều này khiến cho giới chức trách chính phủ và các tổ chức không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng không rò rỉ thông tin bảo mật hoặc dùng “các biện pháp thỏa thuận bảo mật thông tin” khỏi giới báo chí, và hẳn nhiên những người làm phóng viên, nhà báo như anh luôn nhận được cái nhìn không mấy hảo cảm nào từ những người này.

Hải Nam luồn lách giữa những căn lều và hy vọng sẽ không ai thấy mình cho đến khi tới được ranh giới của phân khu dành cho Thánh kỵ sĩ, anh nhìn đồng hồ và yên tâm khi thấy nó đang chỉ vào đúng witching hour. Vào giờ này, các hiện tượng dị thường xảy ra trên thế giới đều tăng đột biến và hẳn là Thánh Ý Đoàn cũng sẽ không bỏ qua việc đi săn entity. Để củng cố cho quyền lực của mình trên thế giới, sức mạnh là điều tối cần thiết và tất cả những lãnh đạo của từng tổ chức đều nắm vững điều đó. Do vậy, dù Thánh Ý Đoàn chủ trương sử dụng vũ khí làm từ quặng Anti-E hơn là các vũ khí sử dụng hạt P, thì việc săn lùng các entity ở nhiều cấp độ nguy hiểm khác nhau mang đến nguồn tài nguyên dồi dào cho việc thí nghiệm và phát triển các nguồn sức mạnh mới luôn được ưu tiên trên hết.

Phân khu lều của các Thánh Kỵ sĩ gần như trống rỗng. Hải Nam biết rằng thường thì lều của Trưởng Kỵ sĩ, tương đương với Đội trưởng đội strike của các tổ chức khác, sẽ nằm ở góc trên cùng, sát rìa phân khu lãnh đạo. Anh lần mò đi đến đó bằng cách xuyên qua những khe hẹp khó chú ý đến nhất, dựa trên việc thông tin về phòng thí nghiệm bí mật tại Định Quán được phát hiện thì hẳn là tin tức của cuốn sách đã được công bố nội bộ rồi. Nếu như anh có thể tìm thấy lều riêng của Trưởng Kỵ sĩ, có thể sẽ có thêm thông tin gì đó mới.

Anh nhìn thấy huy hiệu của Trưởng Kỵ sĩ ngay trên một căn lều nhỏ sát mép rìa phân khu lều lãnh đạo: căn lều màu trắng với họa văn hình thánh giá thêu ánh bạc, được bọc bằng gai hoa hồng và đóa hoa đỏ rực chính giữa tâm thánh giá, góc trên bên trái thánh giá là hình tròn lớn cũng được thêu màu trắng tượng trưng cho bánh miến(7) .

Hải Nam nhìn quanh quất kiểm tra xem có ai gần đó hay không rồi đến gần căn lều, trong lòng thầm hy vọng nó không bị khóa vạt. Đáng tiếc, khi anh đến gần liền thấy vạt khóa kéo dài từ nóc lều xuống mặt đất và chốt lại bằng một ổ khóa lớn trước mắt anh. Ngay lúc đang phân vân không biết có nên làm liều phá khóa hay không thì Hải Nam đột ngột nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh vội vàng lẩn ngược vào giữa khoảng trống của hai căn lều để né tránh chủ nhân bước chân đó.

Một người đàn ông trung niên độ tầm hơn tứ tuần một chút với mái tóc đã chuyển sang màu hung nhiều hơn do cháy nắng vội vã đi đến. Trên ngực trái phục trang Thánh Ý Đoàn của ông ta thêu hoa văn của Trưởng kỵ sĩ, từ cổ đến vạt áo thấm đẫm màu máu và những vệt nhớt xanh đen bốc mùi đến mấy thước. Có vẻ như ông ta đã đổi ca lãnh đạo với phó đội trưởng. Hải Nam chờ ông ta đi vào lều hẳn mới di chuyển đến chỗ khuất bóng hơn, bóng người Trưởng Kỵ sĩ tìm gì đó trong lều rồi vội vàng thay quần áo sau đó nhanh chóng trở về chiến địa. Ngay lúc ông ta chuẩn bị khóa cửa lều, anh liền lanh lẹ tạo tiếng động giả bằng một hòn đá nhằm phân tán sự chú ý.

Đúng như những gì anh mong đợi, tiếng động đó đủ làm người đàn ông trong lúc mệt mỏi vì đã chiến đấu hồi lâu phân tâm. Ông ta giật mình quay người tìm kiếm nơi phát ra tiếng động rồi đi về phía đó kiểm tra mà quên mất rằng căn lều của mình vẫn chưa được khóa kín.

Đợi thêm một lúc nữa để chắc chắn rằng người Trưởng Kỵ sĩ đã rời khỏi phân khu lều Trắng, Hải Nam mon men đi đến và nhanh chóng lẻn vào căn lều lớn.

Bên trong lều là một mảng tối mờ mờ, anh không bật đèn lên nhằm tránh việc bị hắt bóng ra ngoài. Cố gắng thu mình hết mức, Hải Nam đi đến chiếc bàn làm việc ở góc trong, phía cuối căn lều. Trên bàn chỉ có một chiếc tablet đời mới nhất của hãng Apple đang để ở chế độ bảo mật.

Anh đeo găng tay của mình vào rồi kiểm tra xung quanh chiếc bàn. Một chiếc tủ gấp đựng quần áo, một giá sách nhỏ, và một chiếc giường trải nệm mỏng. Phía trên đầu giường là hình thánh giá với Chúa Kito bị đóng đinh được treo một cách trang trọng. Một bộ y phục Trưởng Kỵ sĩ thấm máu và bốc mùi bị vứt ở một góc phòng.

Anh cắm chiếc usb đã được cài sẵn phần mềm phá khóa bảo mật vào điểm sạc pin của chiếc tablet, hy vọng rằng nó có thể sao chép những tệp tin đáng để anh liều mạng như thế này rồi lần mò bên dưới gối và nệm thì chạm phải một lớp kim loại cứng và lạnh.

Lật non nửa tấm nệm mỏng lên thì anh thấy được bên dưới có một lỗ khóa nhỏ, bên dưới giường là một hộp thiếc treo lơ lửng. Cúi mình nhìn xuống gầm giường, có thể thấy được chiếc giường được thiết kế che dấu một khoảng không để cất những vật quan trọng.

Hải Nam nhìn lại lỗ khóa, hy vọng rằng tay nghề của mình không bị hao mòn sau những năm tháng chuyển nghề thành nhà báo. Anh lục tìm trong túi tìm một thanh kim loại mỏng, sau khi mò được cây kim băng thường dùng để cài thẻ nhà báo, Hải Nam bẻ quặp nó ra rồi uốn cong một khúc nhỏ ở đầu.

Luồn cây kim băng vào ổ khóa, ngón tay của anh miết theo thanh kim loại mỏng để cảm nhận được từng lớp khớp khóa bên trong. Chỉ trong vòng vài phút, lỗ khóa nhỏ đã chịu thua trước tài năng của Hải Nam và kêu lên một tiếng, phần nắp hộp ẩn đã mở ra.

Bên trong hộp ẩn là một tờ giấy được cuộn tròn lại, Hải Nam cầm nó lên sau khi đeo lại găng tay và dùng máy scan cầm tay rà lên mặt giấy rồi nhanh chóng trả nó về chỗ cũ trước khi khóa lại. Anh biết rõ mình không có thời gian hành động như trong những thước phim gián điệp, cứ chần chừ đứng đọc tài liệu mật để rồi bị bắt, thế thì cứ scan quách nó lại rồi mau chóng chuồn đi là tốt nhất.

“Không biết đã bẻ khóa xong chưa…” Tự hỏi trong đầu, anh quay lại bàn làm việc kiểm tra vệt màu trên usb bẻ khóa, màu đỏ là thất bại, xanh là đã xong, còn vàng tức là vẫn còn đang trong quá trình sao chép.

Có vẻ như chiếc tablet chứa khá nhiều tệp tin và phần mềm, vệt màu trên usb vẫn còn chớp nháy màu vàng cam khiến anh khá lo lắng. Hy vọng rằng cuộc chiến không kết thúc quá sớm.

Anh vén cổ áo lên kiểm tra đồng hồ, đã gần hai mươi phút trôi qua và thông thường tổ đội của Thánh Kỵ sĩ sẽ đổi ca sau mỗi ba mươi lăm phút. Anh chỉ còn mười lăm phút nữa để hoàn thành công việc.

Tiếng đồng hồ tíc tắc báo hiệu thời gian trôi đi khiến anh cảm thấy lo lắng, chiếc usb vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của nó. Phía bên ngoài đã bắt đầu sáng đèn dọc phân khu lều Hỗ trợ, Hải Nam liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào hướng về gần nơi anh đang đứng.

Đội Kỵ sĩ thánh đã trở về trước hạn đổi ca sớm hơn năm phút! Hải Nam hoảng hốt kiểm tra chiếc usb và càng rối loạn hơn khi nó vẫn còn đang nhấp nháy màu vàng. Bóng người hắt lên căn lều cho thấy anh không còn thời gian nữa.

Anh giật chiếc usb ra khỏi tablet, chấp nhận việc mất dữ liệu và mau chóng nhìn xung quanh tìm chỗ trốn. Sau cùng, Hải Nam đành chui xuống giường cầu may rằng sẽ không bị phát hiện.

Người Trưởng kỵ sĩ bước vào lều trong tình trạng còn tồi tệ hơn trước. Trông ông ta cứ như một tên ăn mày rách rưới với hàng loạt vết thương lớn nhỏ trên người.

Chiếc áo vạt dài bên ngoài trở nên nát bét với những đường cào cấu và bốc mùi bởi hỗn hợp máu, thịt cùng chất nhầy của Entity. Trên chân ông ta là những vết rách lớn, hứa hẹn cho từng vết sẹo dùng để dọa trẻ con khóc thét.

Hải Nam nằm bẹp dưới gầm giường, nín thở nhìn đôi chân người Trưởng kỵ sĩ đi lại trong lều.

Dường như người Trưởng kỵ sĩ đã nhận ra có người xâm nhập vào gian lều của mình, ông ta liên tục lẩm bẩm rồi bật mở ngăn chứa bí mật trên giường, kiểm tra lại vạt lều và lục tìm trong các góc khuất.

Tim Hải Nam gần như ngừng đập, nếu bây giờ có thể ngừng thở được để tránh bị phát hiện thì hẳn là anh cũng làm.

Người Trưởng kỵ sĩ bước đến bàn làm việc, ông cúi xuống nhìn chiếc tablet để trong phòng rồi tự nói với mình. “Vị trí bị dịch chuyển.”

Nghe đến thế, Hải Nam nín thở thật. Cả căn lều chỉ có vài ba chỗ trốn được, vậy thì chỉ một khắc nữa thôi là ông ta sẽ tìm thấy anh. Bước chân của người Trưởng kỵ sĩ đến gần với chiếc giường hơn, vạt áo của ông ta hạ thấp xuống ngang tầm mắt anh, cuộc phiêu lưu liều lĩnh của anh sắp phải chấm dứt.

Anh thò tay vào túi quần nắm lấy những vụn đất đã chuẩn bị sẵn trước khi vào lều, hy vọng kéo dài được chút thời gian cho đến khi anh chạy trốn khỏi phân khu cho Thánh Kỵ sĩ, hay tệ lắm – là có thể thoát ra khỏi cái lều này là được rồi.

Ngay khi anh nhìn thấy gần nửa khuôn mặt của người Trưởng kỵ sĩ thì đột ngột thân hình ông ta giật nãy lên một chút rồi khựng lại. Ông ta đột ngột đổ sụp xuống khi chỉ cách chóp mũi của anh chưa đầy ba mươi centimettes.

Ông ta đã chết!

❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈

(1) Bánh miến: hay còn gọi là bánh lễ. Do trước đây người Do Thái thường dùng bánh làm từ lúa miến để tế lễ, nay các nhà thờ đã đổi lại loại khác với hình tròn dẹt.

Tác giả: Sanys

Học Viết
Học Viết là chuyên trang về tuyển chọn các áng văn chương Việt Nam, qua đó giúp cho độc giả nắm được thế nào là một bài viết hoặc một tác phẩm hay.
Share:

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *