Thánh chiến – Chương 2: Một chuyến lạc đường
“Có đúng là ở đó chứ?” Michael hỏi, vẫn không quay đầu lại. Anh ngồi trên chiếc bàn lớn được chạm khắc tỉ mỉ, với hàng đống giấy tờ gần như phủ cao quá đầu. Hàng lông mi dài và rậm khiến anh chán ghét, Michael đưa tay lên rứt lấy vài sợi tóc vàng kim của mình rồi thả nó rơi xuống bên hông bàn làm việc.
“Vâng”
“Nó là vùng Giới hạn à?”
“Vâng, nhưng sẽ xử lí dễ dàng thôi” Giọng nữ cao đáp lại Michael một cách rõ ràng. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện, anh ngước lên nhìn người đối thoại với mình.
Đứng trước mặt anh, trong bộ trang phục màu trắng bạc, với nửa thân trên khuất vào trong màu tối của chiều tà, là một cô gái với đôi mắt sáng đầy kiên định. Cô gái có ngoại hình đậm nét Á châu, màu tóc đen được cắt ngang vai gọn gàng, đôi mắt nâu đậm hơi ngả sang màu đen tuyền đối lập hoàn toàn với bộ trang phục thêu những hoa văn cầu kì. Mề đay hình thanh claymore và bánh miến với bông lúa cong theo đường tròn trên ngực áo loé lên màu bạc khi ánh nắng rọi qua nó. Đường viền hoa văn thập tự trên vạt áo được thêu bằng chỉ vàng kim, bọc bên ngoài là lớp chỉ đen khiến bộ áo trông đơn giản nhưng lại rất sang trọng. Thanh kiếm mỏng được giắt vào bao đai đeo ngang hông lại làm cho người mặc trở nên dũng mãnh hơn hẳn, về ngoại hình, bộ trang phục đã làm rất tốt nhiệm vụ gây ấn tượng với người xem.
Michael cầm lên một xấp tài liệu lướt mắt qua rồi ký tên vào nó. Anh đưa xấp tài liệu cho cô gái đang đứng trước bàn làm việc của mình.
“Đem nó về đây cho ta, Ngọc Hân.”
Ngọc Hân, cô gái vừa được gọi tên, lặng lẽ nhận lấy xấp tài liệu rồi cúi người rời đi.
✤✤✤ ✤✤✤ ✤✤✤
Hải Nam đi lạc trong khu phố cổ Hội An này đến nay là đã hơn ba tiếng đồng hồ.
Mặt trời bắt đầu tan dần sau những đám mây lớn. Anh nhìn đồng hồ, cây kim giờ phút đã sáng lên báo hiệu quá giờ Giới hạn những năm phút. Anh cần phải tìm tới một nơi trú ẩn gấp, trước khi bọn chúng bắt đầu hoạt động. Hải Nam ngước lên nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy một Thánh kỵ sĩ tuần du, nhưng sau cùng lại phải thất vọng bước tiếp trong mê cung hẻm nhỏ này.
Thở dốc vì mệt, Hải Nam dựa vào bức tường gạch đã phủ đầy màu xanh rêu ẩm ướt, trong suốt thời gian xảy ra Thánh Chiến, con người càng ngày càng co hẹp vào bốn bức tường chật hẹp cùng niềm tin mỏng manh của họ. Anh cũng đã từng trở nên như thế khi chứng kiến những trận chiến đẫm máu không hề cân sức, giữa con người và Entity. Cho đến khi những bức tường xám xịt đột ngột nhắc nhở anh rằng bản thân đã từng tự do như thế nào, anh trở nên thèm muốn nhìn thấy màu trời đêm một lần nữa, giữa những cánh đồng hay trên nóc tòa nhà cao tầng giữa thành phố. Và thế là, anh trở thành một phóng viên, nghề nghiệp mà hẳn là chẳng mấy ai muốn làm giữa thời kì Tận thế này. Chỉ vì, nếu làm phóng viên, anh mới có được quyền đặc cách du hành qua những vùng chiến sự trong cuộc Thánh Chiến.
Nhưng dù anh có lựa chọn thế nào, thì điều cốt yếu bây giờ vẫn là phải thoát khỏi mê hồn trận hẻm hốc của Hội An này. Hải Nam thở dốc, anh nhìn xuống đôi bàn chân đã chìm một phần vào màu của bóng tối, trong lòng trở nên lo sợ. Anh lôi chiếc điện thoại hiệu Sony ra bật màn hình, cột sóng không hiển thị nổi một vạch bé cỏn con. Đã quá giờ Giới hạn hơn nửa tiếng đồng hồ. Hải Nam thở dài, ưỡn người ra cho giãn gân cốt rồi lại tiếp tục lê bước về phía trước.
Con hẻm nhỏ này lại nối với một con hẻm nhỏ khác.
Chúng cứ nối đuôi nhau như vậy với cùng một kiểu dáng và mùi ẩm mốc. Chúng khiến anh phát bệnh khi cứ phải đi lòng vòng trong một chỗ như vậy.
Hải Nam những mong ước bộ phận bắt sóng điện thoại nhanh chóng hoạt động lại, để anh có thể liên lạc với đoàn du lịch của mình mà thông báo địa điểm. Anh thật sự chẳng bao giờ muốn qua đêm bên ngoài trong thời gian này, những người dân xung quanh thì không bao giờ chấp nhận cho người lạ vào nhà (bài học đầu tiên, có những Entity sẽ được phép làm hại bạn nếu bạn mở cửa cho nó vào nhà, cứ như là ma cà rồng vậy), mà quán trọ thì nằm ở ngoài cái mê cung khốn kiếp này, và thế là Hải Nam cứ đi thành một vòng luẩn quẩn. Anh đưa tay lên chạm vào thành tường bám đầy rêu, lành lạnh.
Chỉ trong vòng mười năm, thế giới đã thay đổi rất nhiều, và nơi đây cũng thế . Từ khi Cổng địa ngục xuất hiện tại Việt Nam, những thành phố bắt đầu thưa thớt dần và trở thành những “di tích hiện đại” một cách bất đắc dĩ. Hội An này cũng vậy, những con phố cổ không còn an toàn nữa, người dân được lệnh sơ tán khỏi miền Bắc càng xa càng tốt, và hầu hết nửa phần trên của đất nước hình chữ S đã trở thành chiến trường. Dầu vậy, Hội An, hay Huế, những thành phố cổ kính vẫn mang sức hấp dẫn du khách đến nơi đây. Để hồi tưởng về một thời an bình, hay để nhắc nhở lại những tiếc nuối, anh cũng chẳng biết nữa.
“Anh bị lạc à?” Giọng nói vang lên từ trong con hẻm bên cạnh khiến anh giật thót.
Hải Nam nhìn sang, một cô bé tuổi thiếu niên đứng trong đó, với bộ váy màu trắng và viền hoa văn xanh nhạt.
“Anh bị lạc à?”
Cô bé hỏi lại. Hải Nam bước lùi lại một bước, anh nhìn đồng hồ, đã quá giờ Giới hạn hơn 45 phút.
Cô bé xoay người chỉ về phía cuối con hẻm, mái tóc bím hai bên khẽ lung lay một chút. “Nếu anh bị lạc thì đi tới cuối con hẻm đi, ở đó có nhà thờ.”
Anh nhìn theo hướng cô bé chỉ, thì thấy đúng là ở đó có một ngôi nhà thờ nhỏ, mà đúng hơn có lẽ chỉ là một ngôi nhà nguyện. Hải Nam vẫn đứng chôn chân tại chỗ, anh đưa tay vào túi xách, lục tìm chai nước thánh. Ngay lúc đó, cô bé váy trắng chau mày lẩm bẩm. “Còn không biết cám ơn một tiếng, bất lịch sự ghê.” rồi chạy lên phía trên một chút, mở cánh cửa nhỏ chui vào trong. Hải Nam nghe tiếng quát lớn của người mẹ dành cho đứa con tinh nghịch không chịu về nhà đúng giờ Giới hạn, khẽ thở phào. Anh vuốt mồ hôi trên trán, cố gắng rón rén bước nhanh qua con hẻm, rồi vừa đi vừa chạy về phía căn nhà nguyện. Khi anh chạy đến nơi thì bóng đêm cũng vừa rũ xuống xung quanh, Hải Nam gõ mạnh lên cánh cửa lớn của nhà nguyện. Anh cố gắng để gương mặt mình vừa tầm với mắt thần gắn cửa, chỉ một lúc sau, cánh cửa đã mở ra. Đứng trước anh là một vị linh mục độ trung niên, dáng người phốp pháp với gương mặt tròn trịa.
“Chào cha” Anh nghe thấy tiếng mình lắp bắp.
“Chào con.”
“Con bị lạc, xin cha cho phép con vào trong. Nếu cần, con có thể thử nước Thánh.”
“Không. Không cần đâu con trai.” Vị cha xứ mỉm cười. “Tại đây là True Faith Threshold(1), con có thể bước vào được sân nhà nguyện thì cũng đủ chứng tỏ rằng con là con người rồi.”
“Vâng. Cám ơn cha. Thật đáng sợ khi ở ngoài đây.”
Hải Nam nhanh chóng bước vào nhà nguyện, anh cảm thấy yên tâm hẳn.
Kể từ khi Vatican mở rộng sức ảnh hưởng của mình trên toàn thế giới, các nhà nguyện và nhà thờ cũng liên tục được xây dựng. Bên cạnh đó, mọi người được khuyến khích đi theo đức tin và thờ phụng Chúa trời tại nhà của mình để có thể tạo ra True Faith Threshold, một dạng kết giới đức tin mà bằng một cách nào đó vẫn chưa lý giải được, có thể giúp họ ngăn chặn sự xâm phạm của các loại Entity có mức độ nguy hiểm từ Weak (Yếu) tới Moderate (Trung bình). Hiển nhiên, tất cả đều được khuyến nghị theo Kito giáo và dẫn đến việc hơn 80% thế giới hiện nay có cùng một đức tin vào Khải huyền và Thiên Chúa.
Cha xứ dắt anh đi dọc theo nhà nguyện, những dãy ghế dài làm bằng gỗ nhân tạo, phảng phất mùi nhựa trong không khí. Phía sau nhà nguyện là một đường dẫn trông như một hầm thông được bao kính bốn bề, anh được dẫn thẳng đến căn nhà gỗ nhỏ dùng làm nơi ở của cha xứ và khách lỡ độ đường. Căn nhà xứ tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ vật dụng. Hải Nam nhận thấy bên trong có hai căn phòng dành cho khách, một căn bếp và một góc phòng chỉ đủ đặt một chiếc giường nhỏ và một tủ quần áo, hẳn là dành cho cha xứ. Đôi khi anh không hiểu được cách tu hành của họ cho lắm, luôn ép mình vào những bất tiện, hạn chế sử dụng các vật dụng tiên nghi và cho rằng con người cần chịu tất cả những đau khổ như một kiểu tương thông với Đức Chúa trời, đó là cách tu hành của dòng Khổ hạnh. Và Hải Nam thì cứ mãi không hiểu tại sao họ cứ phải ép mình đến như vậy.
Anh được chỉ vào căn phòng gần cửa ra vào, cùng vách tường với căn bếp nhỏ. Hải Nam cám ơn cha xứ rồi xin phép nghỉ ngơi, anh đã kiệt sức sau mấy tiếng đồng hồ đi loanh quanh tìm đường mà không có kết quả. Anh vứt ba lô vào góc phòng rồi thả mình rơi lên giường, cảm giác như mọi khớp xương trên người đang kêu răng rắc mỗi khi anh trở mình. Lôi chiếc điện thoại từ túi quần ra giơ lên cao, anh vẫn tìm không được vạch sóng nào. Một tiếng “canhhh” nhỏ vang lên khiến Hải Nam chú ý. Anh ngồi dậy, nhìn xuống sàn nhà tìm nơi phát ra tiếng động đó. Ở góc phòng là một chiếc thánh giá, kích cỡ dùng để đeo cổ. Hải Nam nhặt chiếc mặt thánh giá lên. Có thể nhận thấy rằng nó bằng bạc nguyên chất, loại khá đắt tiền thường thấy trong việc trừ tà. Anh cảm thấy thắc mắc, dường như vật này rơi ra từ túi quần của anh, nhưng trong túi ngoài chiếc điện thoại ra vốn dĩ chẳng có gì khác. Chiếc mặt thánh giá này có lẽ bị mắc vào túi quần anh lúc tham quan khu phố lồng đèn, mà, giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao anh cũng không thể biết được người nào đã làm mắc cây thánh giá này, do vậy, anh bỏ lại nó vào túi, cũng chẳng thể quăng nó lăn lóc như thế được.
“Mình sẽ hỏi nhờ gọi điện thoại bàn tại nhà xứ.” Anh thầm nghĩ rồi thả rơi chiếc điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút trước khi thực hiện quyết định của mình.
Không biết anh đã chợp mắt được bao lâu rồi, Hải Nam chầm chậm mở mắt. Xung quanh anh là một màu đen đặc, anh ngồi dậy, hơi rùng mình một chút do hơi lạnh thấm vào người. Hải Nam giật mình dậy khi nghe có tiếng động từ ngoài cửa, nghe như tiếng móng mèo cào nhẹ trên khe cửa. Anh đứng dậy, tiến gần hơn về phía cửa một chút để nghe ngóng.
Anh cảm thấy tiếng cào ngày một to hơn, kèm theo là tiếng rít.
Như có một luồng hơi lạnh phả dọc theo cột sống, người anh run lên với hàng loạt nốt mẩn li ti nổi dậy. Anh nhớ lại những dấu hiệu mà mỗi năm Thánh Ý đoàn đều cung cấp và cập nhật cho người dân về cách nhận biết entity.
Tiếng cào dần to hơn, giọng rít khe khẽ…và tiếp theo sẽ là những xúc tu tràn xuống từ trần nhà.
Entity!!
❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈
(1) True Faith Threshold: Là tên gọi chung của một vùng/địa điểm được bảo vệ bởi đức tin, có nhiều kiểu True Faith Threshold, trong đó có những loại có thể bảo vệ con người khỏi sự tấn công của entity ở cấp độ nhất định.
Sanys