Chùm thơ độc thoại của Dương
Dương, tên thật là Nguyễn Hoàng Dương
Sinh năm 1995 tại Vĩnh Phúc
Tốt nghiệp khoa Văn học, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội.
Bắt đầu sáng tác thơ từ năm 2016
—— CHÙM THƠ ĐỘC THOẠI ——
GIẤC MƠ DON QUICHOTTE
Ta chiến đấu với cái gì như ảo ảnh
Ảo ảnh của cá nhân ta hay một ảo ảnh chung
Người chiến binh vung gươm
Kiếm cung chảy tràn
Bước chân mỏi mệt
Quân kị mã lang lang
Lang thang
Ta đánh nhau với cối xay
Lại cười chuyện Don Quichotte
Kẻ cưỡi ngựa mang tâm hồn hiệp sĩ
Thế giới là gì
Khi ảo ảnh soán ngôi?
Trong cơn mộng mị
Ta mơ sức mạnh dị thường
Bão mưa không ngăn
Sấm trời rung giật
Thử một lần thành tay kị sĩ
Cầm ngọn giáo mòn
Người đi theo vào miền ảo tượng
Kẻ vẫy vùng trong giấc chiêm bao
Ta đi cùng ai
Thế gian lạc loài
Cần chi tay siết?
BAY
Ta bay trên những ngọn đồi
những cánh đồng
dòng sông
khe suối
Ta bay
đến vì sao
ngàn ánh sáng bàng bạc màu sương khói
Ta bay
biển sóng cuộn trào
khúc ca vô tận
Ta bay
mặt trời nổi lửa
thiêu rụi ta
bùng cháy
cánh thiên đường
Ta bay
không cánh
không động cơ máy móc
Ta bay
vùng vẫy đất
vùng vẫy trời
vùng vẫy vụ trụ xưa
Ta bay cạn cõi vô cùng
chạm tay người cuối mênh mông thiên hà.
GỌI HỒN
Ta chôn trái tim ta
Dưới nấm mồ hoang lạnh
Ta chôn hồn sơ cổ
Dưới chân núi thét gào
Ta vùi trái tim ta
Dưới trăm ngàn cơn mộng
Năm lại năm ta khóc
Hồn thả vào thinh không
Ta ngâm bài thơ cũ
Độc ẩm với trời đông
Bình rượu rơi rơi mãi
Giật mình tỉnh mộng trần
Ôi hồn ta, hồn ta!
Tim ta hồng máu nóng
Hồn khoáng đạt tìm vui
Trăm ngàn lần vùi lấp
Mồ hoang lại mộng hoang
Hồn ta, tim ta chết
Lửa rực cháy giữa trời.
Hồn ta, tim ta chết
Cháy cơn mộng lụi làn
Cháy nấm mồ khờ dại
Cháy địa ngục lửa lòng
Ôi hồn ta, hồn ta!
Có nghe lời ta gọi?
Ôi hồn ta, hồn ta!
Địa ngục cháy rụi rồi
Ôi hồn ta, hồn ta!
Có nghe lời ta gọi?
Về lại bên ta
Chiều nay gió nổi rồi.
TỰ HỎI
Nhìn về phía biển
Từng khóm núi ẩn hiện trong sương
mờ mờ ảo ảo
Chỉ có ta đang ngồi
Nơi góc rừng cao
Lưng quay về cố quốc
Phóng tầm mắt trông ra nơi xa xăm
Nơi xa xăm rì rào vọng lại
Cố quốc tan rồi
Chỉ có ta thôi.
Lưng dựa núi
Chân đạp biển sâu
Thần quan chui lủi góc miếu thờ
Mắt thờ ơ lúc hờ lúc khép
Chỉ trợn lên khi có kẻ chẳng muốn hạ mình
Mình ta đạp lên sóng nước
Cười hỏi biển sâu
Biết đâu bờ bến?
Rường cột lụi làn
Chỉ có tiền vàng chất đống
Một đoá hoa dâng lên vừa héo
Thế sự này
Ta biết hỏi ai?
Thần quan hô mưa gọi gió
Sóng nước ầm ầm
Xô vỡ núi sau lưng
Biển sâu cuộn sóng
Sợ chi một kẻ chán đời?Ta ngồi nơi góc rừng sâu
Trông thiên hạ mấy lần nâng chén rượu
Người từng người
Mang mặt nạ dày hơn da thịt
Khóc khóc cười cười
Thật giả hay chăng?Ta nằm yên trên thảm cỏ xanh
Mơ một đêm trăng bạc
Vung đao chém
Vỡ tan ngai thần
Có được chăng?