Tiểu thuyết online

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 9: MÁU PHƯỢNG HOÀNG

Điểu Kinh đã yên ổn trở lại với sự lên ngôi của tân Điểu vương Điểu Lãnh Phong. Những bí mật của Điểu Linh Hoàng được chôn sâu cùng với oan khuất của Điểu Minh Hoàng để giữ cho danh tiếng của Điểu tộc không bị tổn hại, và cũng là để những kẻ đời sau không biết đến bí thuật giả mạo thể năng lượng phượng hoàng. Tử Bằng được giao cho Ô thị nuôi dưỡng, ẩn thân dưới một danh phận khác, để tránh sự truy đuổi của những kẻ thù giấu mặt cũng như tách cậu khỏi ân oán triều đình. Cung điện cũng đang bắt đầu được xây dựng lại.

Như vậy đã tạm an lòng, Thiên Hoàng đã có thể đi tìm người con gái đang thất lạc của mình. Thiên Hoàng thở phào tung cánh, nhẹ nhõm bay về phía Tây, hướng thẳng đến phủ Trấn Tây. Hoàng Tế Thiên đã lên đường trước đó vài ngày để đảm bảo an toàn cho Thái Sơn.

Vừa bay, Thiên Hoàng vừa tự hỏi bản thân về quyết định ngu ngốc của chàng. Tại sao chàng có thể chấp nhận đem toàn bộ công lực của mình để cứu sống một đứa bé không quen, khong biết. Đó là còn chưa kể, trong quãng thời gian chàng an dưỡng chờ hồi phục, Long tộc có thể tấn công, Dã quốc có thể tấn công, nguy hại đủ đường. Trong bối cảnh ấy, ai có thể thay chàng gánh vác trách nhiệm bảo vệ Điểu tộc. Thỏa thuận mà Hoàng Tế Thiên đưa ra có thực sự thuyết phục được chàng không? Không cần! Xưa nay, Trấn Tây tướng quân Điểu Tùng vốn không ưa triều chính, nhưng luôn giữ phận canh gác phía Tây. Bởi vì chàng hiểu rằng Điểu Tùng coi trọng trách nhiệm của bản thân hơn lòng trung với Điểu tộc. Thế nên, có sự giúp sức của Điểu Tùng hay không vẫn vậy mà thôi. Điểu Thiên Phụng lần này nằm trong tay Điểu Tùng, đương nhiên là sẽ không gặp nguy hại đến tính mạng, nếu chàng cứ cương quyết không đồng ý thì Điểu Tùng cũng sẽ phải trả lại cô bé. Hoàng Tế Thiên cũng không thể bắt ép Điểu Tùng làm chuyện bất nghĩa được. Thế nhưng, Thiên Hoàng vẫn cứ thôi thúc bản thân phải cứu cậu bé ấy, từ khi biết rằng nó tồn tại trên đời. Có lẽ, phần nào Thiên Hoàng cảm thấy hối hận vì đã gián tiếp gây ra cái chết của Chúc Thịnh Lai chăng? Nhưng chàng cũng gián tiếp gây ra cái chết của Điểu Minh Hoàng, và chàng không có sự thôi thúc ấy như đối với Điểu Tử Bằng. Chàng không biết rõ tại sao, nhưng điều gì thôi thúc chàng mạnh hơn, với chàng, điều ấy quan trọng hơn.

Phủ Trấn Tây đã hiện ra trước mắt chàng trong khu rừng xanh mướt. Khi chàng đậu xuống trước cổng, Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên đã có mặt trước cổng để đợi. Điểu Tùng chắp tay, cúi người trước Điểu Thiên Hoàng, dù chàng chưa bao giờ làm như vậy trước đó:

– Ta xin tạ tội vì đã dùng cách thức không được đàng hoàng để ép tướng quân tới đây!

Thiên Hoàng “hừ” một tiếng rồi đi vào, không đáp lễ, chỉ thẳng thừng yêu cầu:

– Ta muốn gặp con gái ta!

Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên nhìn nhau! Tế Thiên nhún vai. Điểu Tùng cảm thấy áy náy trong lòng nên trong cư xử với Thiên Hoàng có chút gượng gạo. Tế Thiên là người chủ động đưa ra chủ kiến bắt cóc Thiên Phụng, nên chủ động hơn. Chàng nói với Thiên Hoàng không chút e dè:

– Tiểu quận chúa còn nhỏ, nhưng học thức và khí chất đều hơn người, quả nhiên là con gái của Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng. Từ lúc tới phủ, quận chúa chưa từng sợ hãi, thường xuyên vui đùa với Thái Sơn, Thần Cơ và Điểu Âu trong thư viện.

Thiên Hoàng nghe đến chuyện Thiên Phụng đọc sách, không khỏi ngạc nhiên:

– Con gái ta đọc sách ư?

Điểu Tùng lúc này mới cảm thấy dễ dàng hơn khi nói chuyện với Thiên Hoàng:

– Bọn trẻ thường thích chơi trong thư viện, ta cũng không chắc về việc chúng làm gì…

Điểu Tùng dẫn Thiên Hoàng và Tế Thiên đi về phía thư viện. Thư viện nằm trên một hòn đảo nhỏ, giữa khu hồ trong phủ. Trước cổng thư viện là một vườn những cây tùng vươn thẳng lên trời cao, xuyên giữa sương mù. Thư viện xây bằng đá, không quá lớn nhưng thâm nghiêm.

Nhìn qua tựa hồ như không có đường vào thư viện, bởi hồ bao quanh hòn đảo và không có một cây cầu nào. Điểu Tùng dẫn Thiên Hoàng và Tế Thiên bước lên trên một con đường trong suốt không thể thấy bằng mắt thường để ra đảo. Mặc dù chỉ cần nhún mình là Thiên Hoàng có thể bay tới thư viện, nhưng cảm giác bước trên một cây cầu trong suốt vẫn khiến chàng thấy đôi phần thú vị. Chàng có thể phần nào hiểu tại sao lũ trẻ thích vào thư viện. Không hẳn là vì chúng ham mê hiểu biết, mà vì chúng muốn được đi lại trên cây cầu trong suốt, như thể được cưỡi trên sóng nước vậy.

Thư viện mát lạnh hơi đá. Những tủ sách được khoét thẳng trên tường đá và sách nép mình thành hàng tựa nhau trong các kệ. Những cuốn sách này lúc nào cũng còn như mới, sạch sẽ không chút bụi vương. Chính giữa thư viện là một mô hình bằng đá mô phỏng toàn bộ địa thế của Điểu tộc. Ban ngày, ánh nắng chiếu vào thư viện chan hòa. Ban đêm, ánh sáng được tạo ra bởi những cây bạch lạp. Trong thư viện chỉ có một chiếc bàn đá và một cái trường kỷ cũng bằng đá. Còn lại, không có thêm bất cứ chỗ ngồi nào khác.

Khi ba người bước vào thư viện, Điểu Âu đang lấy sách xếp thành từng chồng dưới nền đất tạo thành một khu thành khác bên cạnh bản đồ Điểu tộc. Phụ giúp Điểu Âu có Thần Cơ lăng xăng chạy đi lấy sách. Dường như hai đứa bé rất thích thú với trò chơi này nên chúng cười khoái trí vô cùng, như thể trên đời không có gì là quan trọng. Thiên Phụng đang nằm dài trên trường kỷ lim dim ngủ. Chỉ có Thái Sơn là cầm quyển sách đọc, mà còn phải đọc to thành tiếng, dù đôi lúc phải đằng hắng vì khô cổ và muốn ho nhưng kìm lại.

Thấy mấy quyển sách quý của mình bị lấy ra làm đồ chơi xây nhà cho hai đứa trẻ, Điểu Tùng quát to:

– Nghịch quá đấy!

Điểu Âu và Thần Cơ giật mình, nhưng giật mình xong liền cười hì hì như không có chuyện gì xảy ra. Thần Cơ chạy lại, níu tay Điểu Tùng giật giật:

– Bọn cháu không làm hỏng quyển sách nào đâu… Bọn cháu chỉ xây thành thôi, mà xây thành thì không được hỏng, vì hỏng là thành đổ ngay… Bác yên tâm!

Điểu Âu nói chen vào:

– Cha cho con vào thành chơi thì con đã không phá thư viện của cha!

Thái Sơn thấy vậy, liền gấp sách lại, chạy ra chào ba người, nhưng cậu bé lùi lại khi nhìn thấy Điểu Thiên Hoàng. Thấy thái độ của Thái Sơn, Thần Cơ mới nhận ra rằng có người lạ. Thiên Phụng vẫn nằm dài trên trường kỷ, cau mày khó chịu:

– Ơ, sao không đọc tiếp đi… Làm ta tỉnh ngủ mất rồi!

Thiên Hoàng “e hèm” một tiếng, nói:

– Lúc mất tích, con cũng đang ngủ, giờ tìm được con, con cũng đang ngủ, là sao?

Nghe thấy giọng Thiên Hoàng, Thiên Phụng nhổm dậy. Cô bé chạy nhanh tới, nhào vào ôm chân Thiên Hoàng. Cô bé cắn yêu vào chân Thiên Hoàng, khiến chàng la oai oái. Những người quanh đó nhìn vậy đều buồn cười. Thái Sơn thì khác, cậu cảm thấy tủi thân. Cậu nhớ về những ngày hạnh phúc và đầm ấm trong rừng Bạch Tùng. Thái Sơn gượng gạo nói:

– Cháu xin phép được về phòng ạ!

Thiên Phụng nhăn mặt:

– Không được! Về phòng là ngươi lại đóng cửa ngồi khóc một mình! Không được về! Ở đây chơi với ta!

Thái Sơn lúng túng, nói thở ra hơi:

– Quận chúa vừa gặp cha rồi… không cần ta nữa…

Thái Sơn quay đi, bước thật nhanh. Thiên Phụng quát to:

– Ta nói không được đi là không được đi!

Thái Sơn lảo đảo, chân bước chậm lại, nặng nề. Thần Cơ liền chạy đến bên em trai, nắm tay em dắt đi:

– Để chị đưa em về phòng!

Thái Sơn gạt mạnh tay của Thần Cơ ra. Cậu ngã khuỵu xuống nền đá, mặt trắng bệch. Thần Cơ hốt hoảng. Tế Thiên liền chạy đến bế Thái Sơn lên. Điểu Tùng giải thích cho Thiên Hoàng:

– Thằng bé này khi gặp cảm xúc mạnh sẽ không chịu được mà ngất xỉu. Từ khi Thịnh Lai qua đời, Tử Quỳnh chạy lên phía Bắc, bệnh tình của nó ngày một nặng hơn. Ta thực không còn cách nào nữa!

Thiên Hoàng lại gần đặt tay lên trán của Thái Sơn. Chàng nhắm mắt lại để cảm nhận. Một chuỗi những hình ảnh chạy trong tâm trí của chàng. Đó là viễn ảnh không rõ từ quá khứ hay tương lai. Trong viễn ảnh ấy, một chàng trai khoác chiến bào ôm chặt một cô gái trôi nổi giữa không trung, ở dưới là thế giới đang sụp đổ với những tiếng nổ uỳnh oàng của cuộc đại chiến. Thiên Hoàng từ từ rút tay lại, mở mắt ra. Chàng ngoái nhìn Thiên Phụng, rồi nhìn Thái Sơn, miệng lẩm bẩm:

– Lẽ nào… có lẽ nào…

Hoàng Tế Thiên theo dõi hành vi của Thiên Hoàng, khẽ nhíu mày băn khoăn. Chàng cảm thấy ở Thiên Hoàng có một điều gì đó đặc biệt, không phải chỉ đơn thuần là mang trong mình dòng máu phượng hoàng. Thiên Hoàng trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi Tế Thiên:

– Ta sẽ chữa bệnh cho Thái Sơn, nếu các người làm cho ta một điều nữa!

Tế Thiên gật đầu:

– Xin tướng quân cứ nói!

– Sau này, bằng bất cứ giá nào, các ngươi và cả con cháu các ngươi đều phải bảo vệ tính mạng cho con gái ta, không được phép để nó có bất cứ thương tổn nào…

Điểu Âu càu nhàu:

– Chẳng có lý gì cả!

– Không phải chuyện của con! – Điểu Tùng quát – Đi chỗ khác chơi!

Điểu Âu chẳng thèm quan tâm, chạy thẳng ra khỏi thư viện. Thiên Phụng vẫn đứng im lắng nghe, không phản ứng gì. Điểu Tùng đến gần, cúi người trước Thiên Hoàng:

– Con ta, con của Hoàng Tế Thiên, và cả hai chị em họ Chúc sẽ dốc sức bảo vệ cho quận chúa! Thỏa thuận ấy sẽ được thực hiện nếu tính mạng Thái Sơn được cứu.

Thiên Hoàng thở dài, nhìn khuôn mặt thanh tú của Thái Sơn, nói:

– Thằng bé có thiên mệnh trở thành một chiến thần bất bại… Ta không cứu nó… ta có định mệnh phải mang lại sự sống cho nó. Máu của ta sẽ chảy trong người nó, đó là định mệnh. Nó sẽ thay ta gánh vác gánh nặng, đó là định mệnh. Thôi, hôm nay ta cũng mệt rồi… ta muốn ở bên con gái ta… Ngày mai ta sẽ chữa trị cho thằng bé.

Thiên Hoàng không còn quan tâm đến những người xung quanh nữa. Chàng đi về phía Thiên Phụng, bế thốc cô bé lên tay:

– Đi nào, ra ngoài kia, biến thành phượng hoàng cho ta xem con luyện tập đến đâu…

Thiên Phụng phụng phịu chừng không muốn. Cô bé vẫn ngoái lại nhìn Thái Sơn.

Thể năng lượng phượng hoàng của Thiên Phụng đã rất lớn dù tuổi còn nhỏ. Đó là một con phượng hoàng dát vàng long lánh như ánh trăng. Mỗi khi Thiên Phụng xòe cánh, những bụi vàng lả tả rơi xuống xung quanh khiến khung cảnh trở nên sáng sủa và trong lành hơn. Bụi vàng vương vào người khác có thể khiến họ bị mê hoặc trong ảo cảnh. Nhưng Thiên Phụng không thích thú với việc phô diễn thể năng lượng của mình. Cô bé chỉ biến thành phượng hoàng trong chốc lát rồi trở lại hình người.

Thiên Hoàng nghiêm giọng trách:

– Chẳng nghiêm túc luyện tập gì cả!

Thiên Phụng lại trèo lên ôm cổ Thiên Hoàng:

– Con chẳng thích làm phượng hoàng, phượng hoàng không có tay, không thể ôm cha được.

– Cha con ta có thể cứ ôm nhau thế này… – Thiên Hoàng gật gù – Và Điểu tộc sẽ bị thôn tính…

– Thì kiếp sau con lại đầu thai làm người Long tộc hoặc người Dã quốc, có sao đâu! Được ôm cha mới khó, vì chắc gì kiếp sau cha con ta đã gặp nhau. Thiên Hoàng nghe lời con trẻ, bàng hoàng nhận ra. Phải rồi, đời sống được ở bên người mình yêu quý có là bao. Thiên hạ nào có phải của ai, thế mà vẫn có người ngu ngốc như chàng lúc nào cũng phải lo nghĩ cho thiên hạ. Chàng từ nhỏ tới lớn, được nuôi dậy để lo cho vận mệnh của một thứ không thể nắm bắt, của những con người được định hình bằng sự hữu hạn mà chàng vốn chỉ coi như cây cỏ. Bất cứ ai trong Điểu tộc đều được nuôi dạy theo cách ấy. Người Điểu tộc có thể như những anh hùng không màng sống chết, cũng có thể hèn nhược suy thoái nhưng đều bám lấy cái thể năng lượng hình chim của mình, vào mảnh đất an toàn, vào những truyền thống của tổ tiên, vào nguồn tài nguyên giàu có, để nương tựa cả phần tinh thần và xác thịt. Bấy lâu nay, chàng chưa từng bao giờ tự hỏi mình xem tại sao chàng lại coi trọng thể năng lượng phượng hoàng đến thế, coi trọng sự bình yên của Điểu tộc đến thế…

Đó là đêm đầu tiên Thiên Hoàng ngủ ngon giấc kể từ khi chàng trưởng thành. Không còn những ảo giác, không còn những giấc mơ đẫm máu, không còn những nỗi đau được nén xuống trong lòng. Thiên Phụng nằm rúc vào nách Thiên Hoàng cựa quậy mà chàng vẫn say giấc nồng. Thiên Phụng nhổm dậy, đôi mắt mở tròn, không chút buồn ngủ. Có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều nên ban đêm Thiên Phụng khó ngủ. 
Thiên Phụng len lén trèo khỏi giường, rón rén bước qua người Thiên Hoàng, nhẹ không một tiếng động. Cô bé men theo những dãy hành lang, dẫm chân trần trên nền đá. Hơi đêm thu khiến đôi chân nhỏ bé lạnh cóng, nhưng cô bé không quan tâm, vẫn bước thật nhanh. Mấy ngày ở phủ Trấn Tây, cô bé không nhớ hết đường đi, nhưng nhớ nhất là đường dẫn đến phòng ngủ của chị em họ Chúc.

Cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa, lần mò trong bóng tối. Thiên Phụng xòe bàn tay. Bàn tay của cô bé sáng rực lên, soi rõ căn phòng. Cô bé đến gần giường của Thần Cơ và Thái Sơn. Hai chị em đang ôm nhau say ngủ. Thiên Phụng lay gọi Thái Sơn:

– Thái Sơn… dậy đi… Thái Sơn…

Thái Sơn he hé mắt. Thần Cơ làu nhàu vài tiếng rồi kéo chăn trùm mặt ngủ tiếp. Thái Sơn ngóc đầu dậy lầm bầm:

– Quận chúa chưa ngủ à?

Thiên Phụng kéo tay Thái Sơn:

– Dậy ngay, ta cần ngươi đưa ta đến thư viện…

Thái Sơn nhăn mặt:

– Ta buồn ngủ lắm…

Thiên Phụng kéo mạnh tay, nghiêm nét mặt, khiến Thái Sơn tỉnh ngủ. Cậu bé leo xuống giường. Thái Sơn quấn tấm chăn mỏng rồi dẫn Thiên Phụng đi về phía thư viện.

Thư viện đêm im ắng, không ánh sáng. Xung quanh hồ sương dày đặc, phủ kín cả phủ Trấn Tây. Hai đứa trẻ mở Sương bay vào tận phòng sách, hai đứa trẻ bước đi như bước trên mây. Thiên Phụng mặt tái đi vì lạnh. Thấy vậy, Thái Sơn đành phải nhường tấm chăn cho cô bé. Cậu vừa khoác chăn lên cho cô vừa chau mày:

– Quận chúa muốn ta làm gì?

Thiên Phụng chỉ lên thư viện:

– Ở đây rất nhiều sách! Ta không biết quyển nào là quyển ta cần!

– Sao không để buổi sáng?

Thiên Phụng nhún vai:

– Để buổi sáng thì muộn mất! Ta cần tìm một cuốn sách viết về máu phượng hoàng…

Thái Sơn ngạc nhiên:

– Quận chúa không biết sao?

– Ai quan tâm chứ! – Thiên Phụng nhăn nhó – Thể năng lượng phượng hoàng là phiền nhất đấy! Ta không thèm đâu! Nhưng giờ ta đang cần biết về nó!

Thái Sơn lắc đầu:

– Quận chúa lười biếng quá! Cái đó ta đã đọc rồi, không cần tìm sách nữa. Máu phượng hoàng có thể cải tử hoàn sinh. Bệnh nặng đến mấy, độc trúng nặng đến mấy cũng chỉ cần máu phượng hoàng là có thể trị khỏi. Nhưng nếu bị mất máu phượng hoàng nhiều thì sinh lực sẽ suy kiệt, nhẹ thì mất nhiều năm suy nhược, nặng thì sẽ mất mạng.

Thiên Phụng đột ngột vung tay đấm mạnh vào bụng Thái Sơn. Thái Sơn không đề phòng, ngã lăn xuống sàn nhà. Thiên Phụng nhanh chóng trèo lên người Thái Sơn, ghì cậu bé xuống sàn đá lạnh.

– Cha ta vì cứu ta mà bị ép phải dùng máu của mình để cứu ngươi! Ta không thể để như thế được!

– Quận chúa… ta không cần máu phượng hoàng… việc này ta không biết…

Thiên Phụng dùng móng tay đang rực sáng bởi năng lượng phượng hoàng, cứa đứt mạch máu của mình. Một dòng máu chảy ra. Thiên Phụng dí sát vết thương vào miệng Thái Sơn. Thái Sơn cố đẩy ra nhưng sức lực không đủ. Thiên Phụng nói:

– Ta không thể để cha ta vì ngươi mà chịu nguy hiểm… Máu của ta là đủ rồi!

Những giọt máu của Thiên Phụng mằn mặt nhưng ngọt và không tanh nồng. Thái Sơn lúc đầu còn cưỡng lại, nhưng sau đó bị mê hoặc bởi vị máu. Dòng máu đi vào cuống họng, xuống đến khoang bụng thì rực lên một luồng khí nhẹ nhàng, lan ra khắp cơ thể, sảng khoái vô cùng. Thái Sơn thấy thần thức của mình bay bổng, rơi vào một thế giới hư không, ở dưới là những lâu đài cung điện sụp đổ, thân thể của rất nhiều người trôi dạt trên bầu trời. Một cô gái da trắng như ánh trăng đêm thu, mái tóc dài buông xõa, trôi đến bên cạnh thần thức của Thái Sơn. Thần thức của Thái Sơn ghé sát khuôn mặt của cô gái, một dòng cảm xúc thương tâm trào lên.

Thái Sơn bừng tỉnh, thần thức quay trở lại với thư viện. Tóc của Thiên Phụng rủ xuống mặt cậu lòa xòa. Cậu chỉ mờ mờ nhìn thấy ánh trắng sáng từ khuôn mặt thanh tú của cô bé. Thái Sơn đã có lại một chút sức lực, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn. Cậu bé liền vùng dậy, đẩy mạnh Thiên Phụng. Thiên Phụng ngã bệt xuống nền đá.

– Không được!

Thái Sơn xé miếng vải áo, buộc lại vết thương cho Thiên Phụng:

– Ta không thích uống máu!

Thiên Phụng níu tay Thái Sơn:

– Ta không muốn ngươi chết!

Thái Sơn đỡ Thiên Phụng đứng dậy, nhưng Thiên Phụng lảo đảo, ngã khụy trong tay cậu bé. Bỗng nhiên, cô bé được nhấc bổng lên. Đó chính là Điểu Thiên Hoàng. Chàng bế con gái trên tay, thở dài:

– Thật là dại dột…

Thái Sơn lúng túng quệt máu trên miệng, cúi đầu:

– Cháu không tự chủ được, nên đã lỡ…

Thiên Hoàng mỉm cười, xoa đầu cậu bé:

– Không sao… miễn rằng sau này cháu nhớ ân tình này…

– Cháu không cần sống! – Thái Sơn lớn tiếng – Cháu không cần máu phượng hoàng! Tướng quân đưa quận chúa về đi!

Thiên Hoàng bật cười:

– Đêm khuya rồi, cháu về ngủ đi! Ta sẽ đưa con bé về phòng. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau!

Trong nháy mắt, Thiên Hoàng đã bế Thiên Phụng đi khỏi. Chỉ còn Thái Sơn đứng lặng người trong màn sương. Cảm giác bi thương trong lúc mê man lại trỗi dậy khiến tim cậu thổn thức đập. Nước mắt tự nhiên dâng tràn. Nỗi đau này còn lớn hơn cái ngày chứng kiến cha cậu bị giết. Nỗi đau ấy day dứt, dai dẳng, không rõ nguyên cớ. Dòng máu của Thiên Phụng giúp cậu khỏe hơn, nhưng lại khiến cậu đau thương nhiều hơn, một nỗi đau như đến tự ngàn xưa.

Hà Thủy Nguyên 

Học Viết
Học Viết là chuyên trang về tuyển chọn các áng văn chương Việt Nam, qua đó giúp cho độc giả nắm được thế nào là một bài viết hoặc một tác phẩm hay.
Share:

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *