Chùm thơ cô đơn của Minh Hùng
Minh Hùng, tên thật là Bùi Minh Hùng
Sinh năm 1995 tại Hải Dương
Tốt nghiệp khoa Báo chí, Học viện Báo chí & Tuyên truyền
Hiện đang sinh sống tại Hà Nội
Minh Hùng bắt đầu viết thơ từ năm 2014 và đăng trên website Book Hunter
—-CHÙM THƠ CÔ ĐƠN—-
CÔ ĐƠN
Em tặng tôi một cô đơn nhè nhẹ
Giọt giọt đều ngấm thật chậm và êm
Như hoang mạc bỗng nhen lên màu cỏ
Lòng tôi trống bởi dấu chân em
Em tặng tôi một nỗi cô đơn mỏng
Như ánh trăng lan mặt biển êm đềm
Em ngoảnh đi, trăng trong lòng tôi khuyết
Đêm bạc đầu biển đẩy nước triều dâng
Em tặng tôi một nỗi cô đơn tạm
Nốt móc đơn lơ lửng giữa khuông hờ
Em có lẽ ngủ quên bên bàn viết
Tôi thì thầm thêm lần cuối trong mơ
Em tặng tôi một cô đơn dài thượt
Kéo từ nay cho tới muôn đời
Tôi sẽ tan giữa rừng người hoang lạnh
Em sẽ lạnh lùng khép vành môi
Thế là hết, chẳng còn gì cho tôi
Em giữ riêng mình một cô đơn đẹp đẽ
Nào tôi ơi, đừng tham điều không thể
Đã quá nhiều, để tặng một người dưng.
TRONG TUYỆT VỌNG
Vươn tay lên – ôi bàn tay vô lực
Chỉ còn thơ rơi trên bản giấy nhàu
Trái tim mi dường đã quen run sợ?
Chẳng dám liều ôm lấy một lần đau
Lê bước đi, thịt da sao yếu đuối
Chẳng theo kịp gió, chẳng níu được mây
Ta là thằng hề giữa xếp bày số phận
Phải làm người mà đóng chẳng tròn vai
Phải cười rộ lên với niềm vui thảm hại
Cơm áo bạc tiền, phúc lộc thọ vận may
Phải cúi đầu khuỵu gối vờ tỉnh vờ say
Phải ôm chân nhau vui vầy tồn tại
Bỏ đi thôi
Ta từ vạn cổ lạc loài
Thiên thu chắc không đồng loại
Này con gió quen cho hỏi:
Chân phàm đi bao dặm để đến trời?
Ta húc vào đời
Chẳng góc trời nào gãy đổ
Như mọi ngày, mọi người, mọi đời
Trơ trơ thách đố
Này vực thẳm
Này trời sâu
Ta gieo mình hỏi
Đôi cánh xưa đâu?
CHIÊM BAO
Lên mười tuổi
Mặc áo mỏng ra cửa thành phía đông
Ngơ ngẩn nhìn hoa nở
Đòi đi thăm cảnh đẹp ngũ hồ
Nơi nào ngắm hoa long nữ?
Ở đâu thấy bóng phượng hoàng?
Đêm nằm mộng một nước chiêm bao tuyệt mỹ
Sáng dậy viết một lời quyết ý
Tìm đến mọi sông suối núi non
Cùng ngựa tốt kết bầu bạn
Lấy trời đất làm chiếu chăn
Mơ màng mây ngậm non thần…
Giường chật chội thay
Hai mươi tuổi
Nhọc công leo lên núi cao
Gặp tổ chim quây quần trú ngụ
Nhìn quanh một dải trời rộng sông dài
Gió vẫy hiệu, mây hành quân, rồng phun thác
Kìa làng quê, ruộng đồng cây trái
Không lớn hơn đốt ngón tay
Ta đang định trồng hai sào hoa cải
Hoa cải hay ngô bây giờ nhỉ?
Mưa lớn sắp tới rồi…
Đời chật chội thay
Ba mươi tuổi
Ruổi rong khắp nước Ngô nước Tề
Nhân thế như bàn cờ vây khốn
Chim di đầy trời, hươu kêu loạn núi
Ta là thằng khờ trời đất bất dung
Những mong lấy phận tôi đòi, con sâu cái kiến
Đấu lại thiên mệnh vô cùng
Rửa sạch gian tà, dựng ngay rường cột
Ai đến bên ta?
Ai đến diệt ta?
Lòng người tựa sông lớn, lắm mối khôn dò
Ta là con thuyền đắm dòng tai ách
Sao khổ tâm đến vậy!
Người chật chội thay
Bốn mươi tuổi
Lẩm nhẩm khúc độc hành
Lang thang ra đến biển
Sóng gào thét dữ dằn
Gió bật tung tên vụt
Mênh mông không bờ bến, lớn lao hùng vĩ
Thâm sâu không dò nổi, cuồn cuộn muôn đời
Ta lao xuống hỗn mang
Thỏa lửa hận chưa tàn
Nước nước non non chỉ là bèo chìm nổi
Giữa lòng biển xô đất xô trời
Thiên hạ chật trội thay
Năm mươi tuổi
Lục tìm cổ văn, truy tra sử sách
Đời đời miên man dằng dặc
Tìm một bóng dáng vừa lạ vừa quen
Những người muôn năm không gặp
Những mảnh hồn nước chiêm bao
Viết ra chỉ là thoảng hương
Nhắc đến chỉ còn mờ ảo
Sách ngàn chương đều cũ
Không còn đủ hình hài
Trang giấy này, chật chội thay
Nhiều năm sau
Sách cổ đem thiêu
Thơ văn cùng cháy
Muôn người hóa ra không tìm được một
Vần câu khéo lắm cũng chỉ thoáng hương thừa
Có lẽ ta không dung trời đất
Không dung được ai ư?
Không dung cả ta nữa
Mi có dung ta? Ngọn lửa!
Lòng này chật chội thay
Bừng mắt dậy
Mặc áo mỏng ra cửa thành phía đông
Thấy lá rụng vàng màu lửa cháy
Mưa lay lắt mặn vị biển khơi
Người ơi… Tìm hoài không thấy!
Là mộng hay là thực, cũng chẳng mãi còn
Chiêm bao này, chật chội thay
BỜ BÊN KIA
Nghe thấy không?
Như xa lại như gần, mảnh mà vang vọng
Tưởng như có tiếng gọi, ở bên kia sông
Ai ơi. Gọi ta chăng?
Chén rượu ấm giật mình
Tan vào dòng lạnh
Đứng bên này nhìn sang
Sương giăng mù mịt
Mùa này nước tràn ruộng úng
Trẻ khóc già than
Tri âm ơi, đến đây…
Không lời hồi đáp
Ba tháng thu tàn
Ta dần quên lãng…
…
Nghe thấy không?
Tịch tình tang… từ sương dần lan
Bên kia sông… như có tiếng đàn
Hay là ta lỗi hẹn?
Thân vạn thặng bần thần
Khỏa trôi vào luồng lạnh
Từ dưới dòng ngước lên
Nhân gian là cõi sầu
Năm tháng này
Người làm thay ngựa trâu,
Người sống như gươm giáo
Tri âm ơi, hãy đợi trị loạn xong
Chờ ta thay mũ áo, cưỡi thuyền rồng…
Tiếng đàn nhặt khoan
Lạnh tràn như gió…
…
Nhiều năm sau
Triều đường sửa rồi lại loạn
Nước non hưng thế rồi vong
Mũ miện áo đai là phường tuồng
Vua quan thầy tớ như trò trẻ
Một đêm tỉnh ra vỡ lẽ
Càng chính trực càng giống thằng hề
Cái thân này, tức cười thay
Đến bên sông, chẳng còn tiếng cũ
Lặng người thẹn lời hẹn thuyền rồng
Than ôi vương tử là bèo trôi
Cùng chịu dập vùi mà thôi
Nước vạn dòng, sóng trùng trùng
Hận nuốt không trôi
Sương tan rồi, người không đợi
Tình này sao nguôi
Bên bờ sông có người phụ bạc
Một mình thấu lạnh chén say
Bên kia sông tơ đồng thôi gảy
Lòng này thầm tiếc, người có hay?
ĐỢI DƯỚI HIÊN
Lấy tứ từ “U mộng ảnh” của Trương Trào
Đào một ngạch nước từ sông uốn quanh
Làm thêm con thuyền ngoạn cảnh
Đất ven bờ hoa cỏ tốt tươi
Trồng thêm hàng dương liễu
Đường vào nhà ta nhỏ
Bên đường nên trồng chi đây?
Bày hoa gọi bướm
Sợ người cho là thô thiển
Lát sỏi tỉa cây
Sợ người chê là cầu kỳ
Biết người chuộng hương thơm
Tìm hoa lan từ núi thẳm
Nuôi ở sau nhà
Biết người ưa phong nhã
Dựng lên một đài nhỏ
Cùng thưởng trăng
Lại thêm nước hương
Chờ khi người gội tóc
Lại pha trà hoa cúc
Bần thần đứng đợi dưới hiên…
Trăng non mau hết
Trăng già lâu lên
Người yêu không đến
Đời ta không bền
Gió muôn đời thổi
Sông ngàn năm trôi
Ta nào buồn nào hối
Chỉ là tiếc hoa thôi.