Thánh chiến – Chương 24: Hãy sống!
Một tiếng “suỵt” nhỏ kế bên tai nó. Con Hân quay lại nhìn khi bàn tay bịt miệng nó đã buông lỏng, nó nhìn thấy con Đèo đang đưa ngón trỏ lên ngang miệng, cau mày ra hiệu cho nó im lặng.
Lồm cồm ngồi dậy, nó thì thào.
“Gì vậy?”
“Mày đừng la lên, không có ai đâu.” Con Đèo đưa tay lên che miệng lầm rầm nhỏ đến mức nó phải ghé sát tai vào mới có thể nghe được.
Không có ai? Như vậy nghĩa là sao?
Khu phố Tây tuy rộng, nhưng cũng phải có đến mấy chục nhà. Chưa kể còn những người bán rong ngủ luôn trên phố, làm sao có thể không ai nghe thấy tiếng ồn từ đây cho được?
Như đoán được thắc mắc của nó, con Đèo lại rì rầm sau khi nhìn quanh quất kiểm tra một chút.
“Có cái gì lạ lắm! Lúc tao đi tìm mày, tự dưng tao nghe tiếng rít ghê lắm. Sau đó mấy người vừa đi ngang qua tao biến mất hết! Tao đi tìm mãi chẳng còn ai xuất hiện gần đây cả!”
“Sao…sao lại như vậy? Sao chỉ có tao với mày còn ở đây được?”
“Tao không biết. Mà tao cũng không muốn biết. Theo như tao thấy thì…” Con Đèo hất đầu về phía nhà Michel. “…Mi-chen sắp chết rồi.”
“Đừng có nói như vậy!” Nó nghe giọng mình gào lên the thé. Rồi hai đứa nhanh chóng bụm miệng lại và rón rén nhìn xem có ai phát hiện không.
“Tao sẽ cứu Mi-chen! Phải cảnh báo cho nó biết.”
Con Hân khẳng định chắc nịch.
“Mày thì làm được gì?” Nó thấy con bạn mình bĩu môi, rồi hất đầu về phía cánh cửa đang oằn mình chịu đựng những cú đẩy của bọn lính. “Nhìn đi. Tụi lính có súng. Còn tao với mày bao gạo cũng không khuân nổi. Mày vừa ra, là bị bắn chết ngay!”
Nghe con Đèo nói, nó chột dạ. Nó từng thấy xác một thằng nhóc bị lạc đạn ngay trước cổng nhà thờ, vệt máu đỏ phủ đầy trên má thi thể cùng tiếng khóc gào của người mẹ vẫn còn ám ảnh nó cho tới tận bây giờ.
“Tao phải làm gì đây? Không lẽ ngồi nhìn Mi-chen chết?”
Con Đèo nhìn nó rơm rớm nước mắt, thở dài rồi xoay người, đánh thõng một câu.
“Theo tao.”
Hai đứa vừa trườn vừa bò dọc hàng rào, những nhành cây quất vào mặt làm xước thành từng đường rỉ máu nhỏ. Khuất khỏi tầm nhìn của bọn lính, cả hai lỉnh người vào màn đêm tối của con hẻm nhỏ phía sau căn biệt thự.
Khi vừa rẽ vào con hẻm, cả hai liền không còn nghe tiếng ồn ào trước cửa căn biệt thự nữa, cứ như là bọn nó đã rơi vào một thế giới khác biệt. Con hẻm âm u không tiếng động, chỉ nghe thấy nhịp tim của hai đứa đập thình thịch trong đêm.
Con Đèo dẫn nó đi tới chỗ để mấy cái thùng rác lớn sát bức tường phía sau căn biệt thự, mùi hôi thối ộc vào mũi khiến con Hân suýt ngạt thở.
“Đi.”
Con Đèo chỉ cần nói thế là nó hiểu. Cả hai đứa leo vào bên trong thùng rác, dùng tay chồng từng đám rác lớn lên nhau. Nó được con Đèo đẩy chân leo lên thành tường, ngồi vắt vẻo trên đấy để thở dốc một hồi, nó mới đưa tay kéo con Đèo lên được.
Thân hình còi cọc của tụi nó cũng giúp ích được khá nhiều khi cả hai tiếp đất nhẹ nhàng mà không gây ra tiếng động quá lớn. Tụi nhỏ luồn lách qua cái vườn nhỏ được thiết kế theo phong cách châu Âu, lớp cỏ non lướt vào lòng bàn chân nó man mát.
Cúi mình bò theo mép rào cây được cắc tỉa thành hình chữ nhật với chữ X bên trong, con Đèo cùng nó chui xuống phía dưới những chiếc ghế đá dài bên cạnh bàn trà để hướng về phía cửa sau.
Sự im ắng làm nó phát rét còn hơn cả mùi mớ rác mà nó phải vọc người vào ban nãy. Áp tai vào cánh cửa gỗ, nó nghe loáng thoáng tiếng bọn lính và tiếng nói của ông quản gia già vẫn thường dùng cây đuổi đánh nó.
Rồi tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc.
Tiếng người mẹ Tây tóc vàng óng và luôn mặc những bộ đồ thời trang nức nở kéo đến gần tụi nó.
Sau cùng, nó nghe giọng quát tháo ầm ĩ của một tên trong tụi lính chiến cùng tiếng đổ vỡ trong nhà.
Con Đèo khều vai nó, chỉ về một góc bên dưới cửa sổ gian bếp, nơi là bậu rửa chén trong nhà. Mi-chen vẫn thường chôm thức ăn thừa rồi tuồn ra cho tụi nó mỗi khi cả bọn chui lỗ chó vào trong sân sau từ cái cửa sổ đó.
Ánh sát đột ngột hắt ra từ lỗ thông hơi được đặt sát nền đất bên ngoài làm con Đèo chú ý. Ngay lập tức, nó quay sang người bạn mình để đánh động. Cả hai cùng mò lại gần và nhìn vào trong.
Con Hân nhận ra ngay Mi-chen và người mẹ, không còn những lọn tóc xoăn cầu kì, mà chỉ còn là một người đàn bà rũ rượi. Cả hai đang ôm lấy nhau trong căn phòng tối.
Nó nhận thấy gương mặt bà mẹ của Mi-chen thay đổi trong chốc lát, rồi bà ta lại ôm mặt khóc nức nở.
“Làm thế nào bây giờ?” Nó quay qua hỏi đứa bạn.
Con Đèo lắc đầu, nó cũng chẳng biết phải làm gì trong tình cảnh này.
Trong căn phòng tranh sáng tranh tối, con Hân không thể nhìn thấy rõ những gì đang xảy ra trong đó. Phân vân một lúc, nó quyết định luồn tay vào bên trong gõ nhẹ trước khi con Đèo ngăn nó lại.
Tiếng động mau chóng gây sự chú ý với hai mẹ con trong căn mật thất. Michel quay người lại nhìn và thấy hai đứa đang chụm đầu vào ô cửa thông gió, trong khi đó một tia hy vọng mới sáng lên trên gương mặt người mẹ.
Elizabeth không thể nói tiếng Việt, bà đành để con trai mình nói chuyện với hai đứa nhỏ bẩn thỉu đang ở phía ngoài, đôi lúc nhắc nhở Michel nhờ bọn chúng giúp đỡ.
Tiếng Việt của Michel vốn vẫn chưa được chuẩn do vậy cả hai đứa phải mất một lúc lâu mới hiểu những lời mô tả của thằng bạn.
Con Đèo lách mình theo bức tường nhà, ngó ra phía trước kiểm tra xem bọn lính tráng đã rời khỏi chưa. Khi thấy tên lính cuối cùng đã khuất sau cánh cổng sắt lớn, nó còn đợi thêm một lúc lâu sau nữa mới quay lại báo tin.
Ba đứa trẻ nhìn nhau gật đầu, theo như lời miêu tả của Michel dựa trên thông tin của bà mẹ, thì căn mật thất được thiết kế có hai đầu ra; bên trong và bên ngoài ngôi nhà.
Vì sợ rằng có thể bên trong căn nhà đã được đặt máy quay báo động, nên Elizabeth cố gắng đưa con trai và mình thoát ra khỏi bằng cánh cửa thông ra bên ngoài. Xui rủi thay, trong lúc loay hoay mở mật mã, bà lại làm hỏng mất cái chốt quan trọng nhất, khiến cả hai mẹ con đều bị nhốt trong gian phòng.
Do vậy ngay khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, bà vô cùng mừng rỡ. Hướng dẫn được tụi nhỏ kéo khoá ngoài căn mật thất cũng có thể đưa hai mẹ con ra khỏi chốn này. Mặc dù bình thường bà cảm thấy rất ghê tởm lũ mọi An Nam này nhưng sự sống của bà và con đang được đặt vào tay chúng nó, bà đành giả lả cười với chúng trong khi hối thúc Michel hướng dẫn tụi trẻ làm việc.
Khi con Đèo xoay đủ số vòng trên ống nước nằm ẩn bên dưới lớp cỏ nền, cả hai liền thấy mặt đất dần dần chuyển động.
Nền cỏ được hạ thấp rồi từ từ di chuyển về phía sau, để lộ ra một cánh cửa hầm bằng sắt.
Phải cố gắng hết sức bọn nó mới di chuyển được khoá chốt tròn trên cửa hầm, nó nghe con Đèo lầm rầm rủa gì đó với bộ mặt nhăn nhó đến buồn cười.
Căn hầm được mở ra rọi ánh trăng đêm xuống khắp gian phòng. Elizabeth liền nắm tay con trai mình đi ra sân sau nhà rồi mau chóng kiểm tra xem còn tên lính nào lảng vảng ở gần đó hay không.
“May quá. Cậu không sao rồi Mi-chen!” Con Hân cười toét miệng, mồ hôi chảy dài trên gương mặt. “Tui lo lắm luôn á.”
Nó nhào lại ôm chặt thằng bạn – người mà suýt tý nữa đã biến mất khỏi đời nó. Michel vẫn đứng im lặng, mỉm cười đáp lại.
Bất chợt một bàn tay nắm lấy cổ áo nó giật ngược ra sau, thô bạo đẩy nó ngã nhào xuống nền đất.
“Bọn mày muốn làm gì Michel?” Elizabeth gào lên. “Cái bọn An Nam bẩn thỉu này!”
“Cái bà già này làm trò gì thế?”
Con Đèo chạy lại đỡ nó, càu nhàu nhìn về phía bà mẹ của Michel. Trông con bé có vẻ bực bội. Nhìn thấy đứa bạn tức tối toan đôi co với Elizabeth, con Hân liền ngăn nó lại.
“Đừng! Bây giờ rời khỏi đây đã.”
Đáp lại gương mặt tỏ ý xin lỗi của Michel bằng một nụ cười, con Hân chạy đến phía cổng sau để mở cửa. Mùi sương đêm trên cỏ bỗng dưng trở nên nồng hơn, khiến nó cảm thấy quay cuồng.
Con Hân chưa kịp động vào chốt khoá thì cánh cửa đã đột ngột bật mở ra khiến nó bị hất ngược ra sau đau điếng. Phía sau cánh cửa là bọn lính, dẫn đầu bởi người đàn ông có một vết sẹo lớn kéo dài từ giữa trán cho tới tận mép miệng phải trông vô cùng hung dữ.
“Lũ chuột đây rồi.”
Tên dẫn đầu nhếch mép, hắn sải bước chân dài của mình đến ngay trước mặt mẹ con Michel.
Con Đèo ngay lập tức lao đến đẩy Michel ra sau, cố gắng đứng chắn giữa gã đàn ông và hai mẹ con. Nhưng chỉ bằng một cái vung tay, nó liền bị gã đấm mạnh vào bụng đến nỗi văng ra xa, thân thể gầy gò co quắp lại trên nền cỏ, ộc cả dịch mật đắng ngắt.
“Đèo!”
Con Hân hét lên, lao lại đỡ đứa bạn đang rên rỉ vì đau đớn của mình. Trong khi đó, gã đàn ông thủ lĩnh nhóm lính đang xốc Michel lên một cách thô bạo.
Elizabeth nằm sõng xoài như ngất đi vì cú đá của hắn ngay vào đầu trong khi cố bám lấy chân hắn để Michel bỏ chạy. Trên đầu bà rỉ xuống một dòng máu đỏ tươi trong hơi thở thoi thóp.
Hắn đưa tay đánh mạnh vào sau gáy của cậu bé khiến cậu ngất lịm rồi quay lại nói với bọn thuộc hạ.
“Ả này, với đám kia. Dọn cho sạch.”
Hai tên lính trong số bọn chúng khẽ gật đầu, rồi nhường đường cho gã đàn ông bước đi.
“Không!!! Mi-chen!!!”
Con Hân gào lên. Lao lại về phía tên đàn ông đang vác Michel trên vai. Cơ thể bé nhỏ của nó luồn lách qua bọn lính, nhanh chóng bám lấy tay của tên thủ lĩnh cắn mạnh khiến hắn phải thét lên câu chửi thề.
“Con khốn!”
Hắn gầm lên, tát mạnh vào mặt con Hân bằng bàn tay in dấu răng rớm máu. Thuận chân dùng đế giày đạp thẳng lên đầu con bé khiến nó thét lên đầy đau đớn.
Bọn lính tráng đứng xung quanh, chỉ lặng lẽ nhìn và trao đổi với nhau những nụ cười lạnh.
Một tiếng súng nổ vang lên đột ngột khiến cả bọn lính đều quay lại nhìn. Elizabeth, nay đã tỉnh táo sau cú đá của gã đàn ông khiến bà choáng váng, đang cầm cây súng lục không rõ đã giấu từ khi nào bắn loạn xạ vào đám lính.
“Trả Michel lại đây!!” Bà gào lên.
Không hiểu lấy sức mạnh từ đầu, người đàn bà mỏng manh trong bộ áo ngủ xốc xếch chộp lấy khẩu Colt từ tên lính đang nằm sõng xoài trên mặt đất, bắn liên tục vào những tên lính vẫn còn bất ngờ.
Elizabeth lao lên húc người vào gã thủ lĩnh, khiến hắn trong cơn kinh ngạc loạng choạng ngã đập vào cánh cửa sau.
Chỉ chờ có thế, bà kéo thân hình mềm nhũn của con trai mình ra khỏi tay tên đàn ông to lớn hơn mình những hai cái đầu. Sức mạnh của một người mẹ giúp bà có thể mang đứa con trai mười hai tuổi chạy ngược vào căn biệt thự chỉ với cơ thể đàn bà yếu đuối.
“Con bitch!”
Tên thủ lĩnh gầm lên, ngay lập tức đuổi theo bà mẹ. Nhưng cánh cửa đã đóng sập lại, ngay cả cửa hầm cũng đã bị đóng kín.
Hắn liền ra lệnh cho những tên lính còn lại phá cửa, thêm hai tên khác vòng ra phía trước canh chừng nếu hai mẹ con có chạy về phía đó.
Vẻ mặt hung dữ của tên thủ lĩnh thể hiện rõ dã tâm một khi bắt được mẹ con Michel, hắn sẽ cho họ sống không bằng chết.
Con Hân biết được điều đó, nó cũng biết được trước sau gì bản thân cũng sẽ trở thành một thi thể lạnh ngắt dưới bàn tay của bọn giết người này. Nó nhìn về phía con Đèo, len lén trong lúc bọn lính không chú ý, kéo lôi đứa bạn đang quằn quại giấu vào bụi cây lớn được trồng gần đó, hy vọng đêm đen sẽ rủ lòng thương mà giấu con Đèo, giúp nó thoát chết.
Đoạn, nó quay người lấy hết sức bình sinh chạy đến bám chặt lấy chân tên đàn ông, cắm phập những chiếc răng nhỏ của mình vào đùi gã!
“Chạy đi! Mi-chen, chạy đi! Bế Mi-chen chạy đi!”
Con Hân vừa bám riết lấy tên thủ lĩnh mặc cho những cú đánh giáng mạnh vào đầu nó đến chảy máu, gào lên với bà mẹ.
Nó không cần biết bà ta có hiểu được điều mà nó muốn nói hay không, nó chỉ muốn Mi-chen được an toàn, nó chỉ muốn Mi-chen được sống. Người cuối cùng tỏ ra quan tâm nó, yêu thương nó và đặt cho nó một cái tên thật đẹp. Hãy sống, Mi-chen. Hãy sống.
Gã đàn ông rít lên đầy tức giận. Gã nắm lấy tóc nó giật đến tróc máu, đạp vào yết hầu khiến nó đập ngửa đầu vào cánh cửa sau. Một viên pha lê nhỏ rơi từ túi áo của hắn xuống đất, vỡ tan. Tên thủ lĩnh giật mình nhìn những mảnh vỡ bên dưới chân mình, trông thoáng chốc, hắn nổi điên hơn trước với những gân xanh nổi rõ trên trán.
Trông gã như một con khỉ mặt đỏ mà nó đã từng thấy trong khi lén xem xiếc. Nó cố lạc quan trong những giây cuối đời, khi thấy gã bắt đầu lôi cây súng của mình ra.
Gã nói gì đó trong khi chĩa mũi súng vào nó. Rồi một tên mặc vest đen khác với cặp mắt kính tròn loé lên ánh sáng trong đêm tiến đến đặt tay lên vai hắn, nói nhỏ.
Nó không nghe được nữa, mắt nó toàn màu đỏ máu.
Rồi tiếp đó là một màu đen tối tăm.
Hãy sống. Mi-chen.
Tác giả: Sanys