Thánh chiến – Chương 8: Lịch sử bị ẩn giấu
Phía sau một đống máy móc đã hư hỏng là cánh cửa bằng sắt khá lớn, phía trên nó ghi một con số 006 to bản màu đỏ đã tróc sơn vài chỗ. Khóa cửa là một khoanh sắt tròn lớn như loại khóa két sắt, bên dưới còn có một thanh gạt bằng sắt đã han gỉ. Người đàn ông mặc áo măng tô đẩy cả hai người qua cánh cửa rồi khóa chặt lại, không quên cầm theo thanh khóa sắt chặn lại ở đầu bên này. Hải Nam nhìn ông ta khóa cánh cửa, trong lòng thầm thương hại cho cậu học trò của ông ta.
Người đàn ông dùng bật lửa tạo ánh sáng rồi đưa nó vào sát bức tường, như ông dự đoán, cả dãy tường đều bám đầy loại rêu lân tinh. Chỉ trong thoáng chốc cả ba đã có thể nhìn thấy hành lang phía trước dưới ánh sáng xanh đặc trưng.
Đi dọc theo hành lang dài hun hút, Hải Nam nhìn thấy nhiều cánh cửa được đánh số thứ tự kèm theo một chữ cái ở đầu. Càng lúc anh càng cảm thấy bên dưới đình thần cổ này giống như một khu nghiên cứu bí mật đã bị bỏ hoang nhiều năm do một sự cố nào đó.
Người đàn ông kia vẫn im lặng dẫn họ đi dọc hành lang, ông ta dường như nắm rõ cấu trúc của viện nghiên cứu này. Cả ba rẽ qua một khu nghiên cứu khác, nơi Hải Nam nhìn thấy tấm biển “Khu thí nghiệm giai đoạn 2” viết bằng ba thứ tiếng: Việt, Anh và một loại chữ mà anh nghĩ là tiếng Nga ở hành lang chính.
Các phòng tại khu thí nghiệm này có cấu trúc khác với hành lang mà cả ba vừa đi qua. Chúng được lắp kính trong suốt, một số phòng chứa những cái lồng, một số khác có đầy những thiết bị trông như lồng kính cho trẻ sơ sinh và một vài cái khác thì hoàn toàn trống rỗng. Trên mỗi cánh cửa phòng đều được đánh số kèm theo một ký hiệu hoặc chữ cái trong bảng Alphabet.
Hải Nam không rõ viện nghiên cứu này rộng tới mức nào. Vì về cơ bản chỉ cần dựa trên thời gian họ đi dọc các khu thí nghiệm cũng đã cho thấy diện tích của nó rộng hơn một cái đình thần nhỏ bé bên trên rất nhiều rồi.
Sau khi trải qua hàng tiếng đồng hồ đi trong im lặng, anh cuối cùng cũng nhìn thấy được dòng chữ Exit lớn màu đỏ với mũi tên chỉ về phía bên phải trên bức tường cuối hành lang. Cả ba người cùng đi về phía đó thêm khoảng nửa giờ nữa và bắt gặp một cánh cửa sắt tương tự như lối họ đã đi qua.
Người đàn ông mặc áo măng tô bắt đầu xoay chốt cửa, cái chốt lớn nặng nề di chuyển và khi nó được mở ra, Hải Nam cảm nhận được ngay mùi của cỏ đêm xộc vào mũi.
“Chúng ta đang ở khu nghĩa trang.” Hồng Loan ghé vào tai anh nói nhỏ. Cô chỉ về phía triền dốc bên dưới. “Chỗ đình thần mà chúng ta vừa ở đó cách đây gần 5 Ki-lô-mét. Phía bên dưới là khu nghĩa trang cũ của Nhà thờ Định Quán.”
Cả hai nhìn về phía trung tâm thị trấn, màu đỏ của lửa vẫn còn hắt lên từ phía đằng xa. Có vẻ như đợt tấn công của lũ entity vừa qua đã gây ra tổn thất không nhỏ. Trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những mảng trời chuyển sang màu xanh nhạt, báo hiệu một ngày mới đang đến. Bọn họ đi thêm một chút nữa về phía triền dốc cao, lẫn vào khu rừng điều phòng khi có người đuổi theo.
Hải Nam nhìn sang Hồng Loan dò ý, cô khẽ lắc đầu. Thực chất, dù có cố gắng thế nào thì sau khi chứng kiến sức mạnh của cậu học trò kia, cả hai đã biết rằng dù người đàn ông này chỉ còn có một mình thì cũng khó mà bỏ trốn khỏi ông ta được. Anh đặt tay lên chiếc ba lô, cuốn sách cộm lên bên trong khiến anh không khỏi lo lắng. Có điều gì ở cuốn sách này lại khiến bọn họ tranh giành nhau đến vậy?
Ở phía bên kia triền dốc đã có một chiếc xe bán tải dòng Mazda BT-50 chờ họ sẵn tại đó. Cậu học trò không hiểu đã làm cách nào có thể thoát khỏi con Kerberos lẫn những lực lượng đang đổ dồn đến một cách ngoạn mục, đang bọc lại thanh claymore của cậu ta và chất lên thùng sau của xe.
“Thầy đây rồi.” Cậu chàng nói với giọng bực dọc thấy rõ. “Thật quá đáng! Con đã phải me tới tận khi bên O440 lẫn Thánh Ý Đoàn đến sát mũi mới có thể rút thanh claymore ra mà bỏ chạy, còn phải né mấy cú đớp của con Daemon Hound. Không thể tin được là lúc nào con cũng phải làm mồi cho thầy chạy!”
“Im đi và lên ghế lái mau, thằng nhãi.”
Người đàn ông quắc mắt gằn giọng với đệ tử của mình, khiến cậu ta chỉ có thể hừ giọng rồi cun cút leo lên ghế lái để khởi động chiếc xe. Hải Nam thật sự cảm thấy thương hại cậu ta.
Hải Nam và Hồng Loan theo hướng dẫn của người đàn ông leo lên thùng xe, anh nhìn thấy ghế sau xe chất bốn năm cái ba lô loại cỡ lớn và trên thùng xe có thêm ba thùng các-tông khác. Rõ là cái xe này vốn dĩ không phải là của họ.
Người đàn ông mở chiếc mũ đội đầu ra và bỏ xuống bên cạnh. Hải Nam quan sát ông kĩ hơn: khuôn mặt góc cạnh và mang những nét đặc trưng với cằm chẻ và chiếc mũi gãy, có vẻ như ông ta đã chinh chiến nhiều lần để có được chiếc mũi đó. Vết sẹo kéo dài từ thái dương bên phải xuống mi mắt và hàng loạt những vết sẹo lớn bé trên gương mặt lẫn cổ ông ta chứng tỏ sự thiện chiến của người đàn ông này khi có thể trải qua những trận chiến tạo nên những vết sẹo đó mà vẫn còn sống sót. Hải Nam không nghĩ đến việc sẽ đối mặt với một người nước ngoài bởi lẽ tiếng Việt của người đàn ông này tốt đến nỗi anh cứ ngỡ ông ta là người Việt Nam.
“Matthew, tên ngồi ở ghế lái kia là Mạnh Cường.” Ông ta dùng ngón tay cái chỉ về phía đầu xe.
“Hải Nam.”
“Hồng Loan.”
Cả hai người cùng đáp lại bằng tên của mình. Matthew đưa tay về phía Hải Nam, chờ đợi anh đưa lại cuốn sách cũ.
“Sao các người lại muốn có cuốn sách này tới vậy? Nếu tôi đưa nó cho ông, ông có để hai chúng tôi rời đi an toàn không?”
“Ta chưa bao giờ ưa nổi cái giọng điệu này.” Matthew nhăn mặt. “Cậu trẻ, cậu là phóng viên phỏng?”
“Sao ông lại nghĩ thế?”
“Mang bật lửa trong khi trên người không có mùi thuốc lá.” Ông ta lôi cái bật lửa ra thảy lại cho anh. “Bút ghi âm, bao giờ cũng kẹp ở túi áo trên. Ba lô loại nhiều ngăn, bên trong có máy ảnh và có sổ ghi chú ở ngăn ngoài, bên còn lại chứa thẻ phóng viên và lúc nào cũng hỏi rõ nhiều.”
Matthew lôi từ túi trong áo măng tô ra một chai đựng rượu nhỏ, ông tu một hớp dài rồi lấy cổ tay áo chùi miệng.
“Đừng thắc mắc quá nhiều, cậu trẻ à. Có những điều một khi cậu đã biết rồi thì không thể quay đầu lại được nữa đâu.”
Hải Nam biết là dù anh có không chịu đưa cuốn sách ra, ông ta cũng dễ dàng dùng vũ lực lấy lại nó. Anh mở ba lô, cầm cuốn sách cũ đưa cho ông ta.
“Đừng xem tôi như là một phóng viên. Ít ra thì ông cũng có thể cho một nạn nhân bất đắc dĩ trong cuộc truy tìm của ông biết thông tin sau vụ rắc rối mà anh ta vừa trải qua, được không?”
“Không ghi âm.” Anh nói thêm.
Matthew uống thêm một hớp rượu, ông vươn vai cho giãn cơ rồi ngồi tựa vào thành xe sau khi nhét cuốn sách vào bên trong áo khoác.
“Thôi được rồi.” Ông nói. “Nếu cậu thực sự muốn thế.”
Bằng chất giọng trầm ổn của mình, Matthew bắt đầu kể về lịch sử bị ẩn giấu với phần lớn nhân loại như thể một người cha đọc truyện cổ tích ru ngủ con mình.
Sau khi phát hiện ra các cánh cổng địa ngục và chịu nhiều tổn thất bởi chúng, với mọi sự nỗ lực chiến đấu trong vô vọng đã khiến tất cả các thế lực từ tập trung chiến đấu chống lại bọn entity sang tìm hiểu điều kiện duy nhất để có thể kết thúc cuộc Thánh Chiến nhanh chóng, chính là phải đóng lại những cánh Cổng đó. Vĩnh viễn.
Nhưng sau đó họ cũng phát hiện ra rằng, những cánh Cổng đó thực chất không thể nào đóng lại vĩnh viễn, chúng cũng giống như những hố đen trong vũ trụ không thể biết từ đâu sinh ra và bao giờ sẽ mất đi. Những cánh Cổng này đã từng xuất hiện nhiều lần trong lịch sử, như vụ nổ Big Bang hay sự diệt chủng của Kỷ Jura, truyền thuyết về cuộc đàn áp thứ Sáu ngày Mười ba, hoặc gần nhất là hai cuộc Thế Chiến đẫm máu.
Thời điểm giữa từng đợt xuất hiện của các cánh Cổng mở ra càng lúc càng rút ngắn, thời gian mở cổng lại ngày một kéo dài và hậu quả do chúng gây ra càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù hỏa lực của nhân loại được coi là gần như ngang bằng với sức mạnh của lũ entity, nhưng mọi sự nỗ lực chống lại đó đã sắp bất lực trước tình hình hiện tại, những cánh Cổng tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu sẽ đóng lại để kết thúc một thời kì Tận thế. Các chóp bu của những tổ chức bắt đầu lo lắng, với 12 cánh cửa lớn nhỏ đang hoạt động khắp thế giới, liệu họ có thể cầm cự được đến bao giờ?
Đúng lúc này, một phát hiện mới trong những đống đổ nát từ những tư liệu cổ được tìm thấy giống như liều thuốc đầy hy vọng cho căn bệnh nan y vô phương cứu chữa, họ bắt đầu phát hiện ra sự tồn tại của Chìa khóa để kết thúc cuộc Thánh Chiến dai dẳng và không cân sức này.
Trong một tài liệu thí nghiệm được tìm thấy ở một trong những phòng thí nghiệm bị bỏ hoang không rõ lý do từ thời kì Chiến tranh lạnh, khoảng thời gian mà việc chạy đua vũ trang (mà thực chất là sự chạy đua phát triển các vũ khí được chế tạo dựa trên việc nghiên cứu entity) đã tạo nền động lực phát triển công nghệ kĩ thuật mạnh mẽ, họ tìm ra được một truyền thuyết mới, một truyền thuyết về sự Tận thế, về sự Cứu độ và trên hết, truyền thuyết này là có thật.
Những cánh Cổng địa ngục, hoàn toàn có thể đóng lại trước thời hạn. Và thậm chí, còn có thể đóng lại vĩnh viễn.
Chỉ là, điều kiện độc nhất để khóa chặt những cánh Cổng chết chóc đó, là phải tìm ra được những chiếc Chìa khóa khớp với từng cánh Cổng.
Có tổng cộng 12 cánh Cổng, tức là có tổng cộng 12 chiếc chìa khóa cần tìm kiếm. Những chiếc chìa khóa này có thể ở bất cứ hình dạng nào liên quan đến những truyền thuyết nào đó thuộc về riêng cánh cổng đó, giống như một đặc thù để có thể khống chế cánh Cổng đó mãi mãi.
Thánh Ý Đoàn, tổ chức đã tìm thấy tư liệu trên liền phát động những cuộc truy lùng bí mật để tìm ra những chiếc chìa khóa. Và dĩ nhiên, tin tức nhanh chóng được O440 nắm bắt và ngay cả lũ entity cũng muốn chiếm lĩnh lấy Chìa khóa.
Đối với lũ entity mà nói, chiếm lĩnh dù chỉ là một trong những chìa khóa cũng giúp chúng kéo dài sự xâm lược và Trái Đất sẽ chịu thêm những tổn thất nặng nề. Còn về phía Thánh Ý Đoàn cùng O440, hai tổ chức lớn nhất đang ganh đua với nhau hiện tại mà nói, sự chiếm hữu chìa khóa cũng giống như việc thâu tóm quyền lực. Nói cách khác, chỉ cần sở hữu những chiếc chìa khóa, thì sẽ sở hữu sức mạnh đủ để xoay chuyển thế giới.
Do đó, sự việc này hình thành một thế cục hỗn loạn, các tổ chức ganh đua nhau trong việc đi tìm Chìa khóa với mục đích khác nhau. Tuy nhiên, điều khó khăn là chỉ cần thiếu một chiếc chìa khóa, Thánh Chiến sẽ không thể kết thúc. Bởi lẽ khi đã sử dụng đến chìa khóa, các cánh cổng sẽ không thể như lúc trước đóng lại khi hết thời kì và chiếc chìa khóa thứ Mười Hai, phải là chiếc chìa khóa cuối cùng được khép lại theo thứ tự.
Nói cách khác, Việt Nam sẽ là đất nước chịu tổn thất nặng nề nhất nếu Thánh Chiến tiếp tục kéo dài và nếu chiếc chìa khóa này lọt vào tay của entity hay những tổ chức có tham vọng quyền lực, cuộc Thánh Chiến sẽ mãi mãi không bao giờ có thể chấm dứt.
Cũng giống như chiếc hộp Paronda được khóa lại bởi 12 chiếc ổ khóa, cứ mỗi khi tìm được một chiếc chìa khóa thì sự thật ẩn dấu từ hàng triệu năm nay bắt đầu hé lộ. Và cho đến tận chiếc chìa khóa sau cùng, loài người mới có thể biết được nguồn gốc của tất cả chuyện này là từ đâu.
Do đó, những cuộc chiến, những tranh đua, những giọt mồ hôi và nước mắt, những nỗi đau thương mà con người đang phải hứng lấy chỉ vì một chiếc chìa khóa cuối cùng cũng là vật có thể nắm giữ cả thế giới, và làm hỗn loạn cả thế giới.
Đó là nguyên do mà những con người trong cuộc Thánh Chiến này đang phải chịu.
“Và cuốn sách này là bản tổng hợp thông tin về các cuộc thí nghiệm liên quan tới chìa khóa trong quá khứ.” Matthew vỗ nhẹ vào nơi ông cất cuốn sách. “Trong quá khứ, chiến tranh Việt Nam gần như tách biệt hẳn khỏi kết quả của Thế chiến thứ hai cũng là vì những thí nghiệm được ghi lại trong cuốn sách này. Về cơ bản, viện nghiên cứu à chúng ta vừa thoát khỏi đã được xây dựng và đưa vào sử dụng từ trước cuộc chiến, và kết quả của những cuộc thí nghiệm cũng chính là nguyên do xảy ra chiến tranh giữa hai miền Nam – Bắc kéo dài đến tận năm 1975.”
“Ý ông là, Việt Nam cũng từng có tổ chức nghiên cứu và phát triển công nghệ hạt P sao, Matt?”
“Chính xác hơn là sự hợp tác giữa nhà nước Việt Nam và Sword and Shield. Bởi vì trên thực tế, Psyk Ammunition – đạn Psyk, là loại đạn được phát triển vào năm 1982 bởi Bộ phận nghiên cứu của Sword and Shield dựa trên những tư liệu lưu trữ từ viện nghiên cứu này được chuyển giao lại sau khi kết thúc chiến tranh năm 75.”
Matthew lôi một điếu thuốc ra đưa lên miệng, Hải Nam liền quen tay bật lửa cho ông.
Ông rít một hơi dài rồi phả làn khói thuốc vào không khí.
“Đôi khi tôi không hiểu nổi dân Việt Nam mấy người.” Matthew vung vẩy điếu thuốc về phía cả hai. “Từ địa đạo Củ Chi tới máy ATM, và nhìn coi, cả công nghệ đạn Psyk. Tôi vẫn còn thắc mắc làm thế quái nào trong điều kiện xã hội như thế mà các người vẫn có thể nghiên cứu và thành công với đạn Psyk.”
Mặc dù khá hãnh diện với những gì được nghe, Hải Nam vẫn lờ nó đi và hỏi tiếp.
“Vậy thì, Matt, thực sự ông đang làm việc cho ai? Tổ chức của ông có mục đích gì khi tham gia vào cuộc truy tìm chìa khóa?”
“Thánh Ý Đoàn, cậu trẻ. Nhưng chuyến truy tìm này là dành riêng cho ta, cho một mục đích khác. Không phải là vì quyền lực, hay vì bất cứ điều gì khác mà những chiếc chìa khóa có thể mang lại.”
“Thế thi là vì cái gì?”
“Lòng kính Chúa, cậu trẻ ạ.”
Matthew chỉ đáp có thế, rồi không nói thêm gì nữa. Chiếc xe Mazda lặng lẽ chạy thêm một đoạn nữa, cho tới khi Hồng Loan lên tiếng.
“Nếu ông quyết định không tổn hại đến chúng tôi, liệu tôi có thể xuống xe tại đây không?”
Ông đưa mắt nhìn cô, rồi gật nhẹ đầu và đưa tay đập mạnh vào thành xe báo hiệu chi Mạnh Cường ngừng lại.
Mặc dù Hải Nam còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng anh cũng phát hiện ra rằng chiếc xe đang hướng về phía cách xa thị trấn hơn về phía Bắc, mà anh thì cần di chuyển về hướng ngược lại. Hơn nữa, hầu hết đồ đạc cần thiết của anh vẫn còn nằm lại ở nhà trọ, dù là không rõ chúng có còn nguyên vẹn sau đợt tấn công hay không.
Anh cùng Hồng Loan quyết định xuống xe ở Phương Lâm. Hải Nam nhìn trời, nếu may mắn cả hai có thể bắt được chuyến xe bus sớm nhất trong ngày để về lại Định Quán.
Chiếc xe tấp vào vệ đường quốc lộ, trời chưa sáng hẳn nên con đường này vẫn chìm trong thinh lặng đến nỗi anh có thể nghe được nhịp tim của bản thân. Matthew mở cửa sau của xe, lôi hết đống ba lô thẳng tay vứt lên bãi cỏ hoang bên cạnh mà chẳng quan tâm trong đó chứa thứ gì. Sau cùng, ông quay lại nói với anh.
“Cám ơn vì cuốn sách, và cố gắng đừng tìm hiểu quá sâu về chuyện này, cậu trẻ ạ. Cậu đã biết là với entity, cậu càng tìm hiểu nhiều hơn về chúng, thì tỷ lệ giáp mặt với chúng càng tăng cao chứ?”
“Tôi biết. Dù sao thì tôi cũng đã hai lần đối mặt với entity: một là vụ này và một là bất đắc dĩ làm mồi cho một Thánh Kỵ sĩ ở Hội An rồi. Vì vậy đằng nào tôi chẳng sẽ gặp entity nhiều hơn những người khác, cho nên…” Anh nhún vai với Matthew.
“Hội An!” Matthew búng tay như nhớ ra điều gì đó. “Vậy ra cậu là tên xui xẻo bị Ngọc Hân lợi dụng làm mồi để lấy tư liệu điều tra về chìa khóa mà thằng cha Hùng Sơn ngu xuẩn kia thu thập được, trước khi chả trở thành Wendigo. Thế thì ta hiểu vì sao cậu lại cố ý đi về hướng Nam rồi.”
Hải Nam cười trừ tỏ vẻ bất đắc dĩ với ông ta. Matthew nhún vai như thể không quan tâm mặc dù ông vẫn là một thành viên của Thánh Ý Đoàn, ông trèo lên xe và đóng cửa lại, thò đầu ra khỏi cửa xe trước khi rời đi để nói với anh.
“Ta vẫn muốn nói là dù cậu có muốn tìm chìa khóa đến thế nào thì cũng từ bỏ đi, cậu trẻ ạ. Nó quá sức với một người bình thường như cậu và thậm chí là chúng ta còn không biết được những chiếc chìa khóa có hình dạng như thế nào nữa là.”
Hải Nam và Hồng Loan cùng đứng nhìn theo chiếc Mazda chạy xa dần khỏi họ, rồi quay người đi tìm trạm xe bus gần nhất.
Dọc con đường quốc lộ đã bắt đầu có những tia nắng đầu tiên, tiếng động cơ xe cũng nhiều dần lên theo từng bước chân của họ.
“Anh định đi đâu tiếp theo?” Hồng Loan hỏi, cô đá chiếc vỏ lon rỗng giữa những bước chân của mình.
“Vẫn tiếp tục về phía Nam. Tôi sẽ tìm hiểu xem, còn những điều bí ẩn nào chờ đợi tôi phía trước nữa.”
“Rõ là. Lần này nhà trọ của tôi thực sự bị thất thu quá nhiều.” Cả hai cùng cười sau câu nói đùa đó. “Nhưng dù sao thì, cám ơn anh đã bảo vệ tôi suốt đêm qua.”
Hải Nam chỉ cười mà không đáp. Chính bản thân anh còn cảm thấy mình quá sức may mắn khi sống sót, và thực sự thì người bảo vệ cả hai lại là thầy trò của Matthew, chứ không phải anh.
Mặt trời bắt đầu rõ dạng hơn sau những triền núi, và chuyến xe bus đầu tiên cũng đã đến bến chờ.
Người phóng viên ra đi ngay khi đặt chân về tới nhà trọ của cô, thậm chí còn không để cho mình chút thời gian nghỉ ngơi. “Anh ta quả thực rất năng động.” Hồng Loan nghĩ thế.
May mắn là, dãy nhà trọ của cô chỉ bị phá hủy hai gian phòng cuối cùng, ngoài ra không còn thiệt hại nào khác. Hồng Loan ngả người xuống tấm nệm êm trong phòng mình, cô cảm thấy từng khớp xương trong người kêu răng rắc và thở phào đầy khoan khoái.
Cô nhìn lên trần nhà một chút, cố gắng ghi nhớ lại những gì mình đã thấy. Dù sao thì sau giấc ngủ hồi sức, cô cũng sẽ ra đi. Không còn gì níu giữ cô lại được nữa, thời điểm đó đã đến rồi.
Hồng Loan mệt mỏi nhắm mắt lại, cô lẩm bẩm như tự nói với bản thân, mà cũng như đáp lại lời của Matthew.
“Hình dạng của chiếc chìa khóa đó không phải là rất dễ nhận ra đó sao?”
Tác giả: Sanys