Sáng tác trẻ

Chùm thơ Phapxa Chan tự họa

Phapxa Chan, pháp hiệu Thích Chân Pháp Xa (xuất gia năm 2005), tên thật là Nguyễn Khánh Duy

Sinh năm 1992 tại Phú Thọ, hiện đang sinh sống ở Hải Dương

Bắt đầu sáng tác thơ vào năm 2016 và đăng trên facebook cá nhân

—— PHAPXA CHAN TỰ HỌA ——

TỰ HỌA

hai dấu chấm hỏi đỡ gọng kính cho anh
một dấu chấm than nằm giữa hai tròng mắt
khi cười anh mở dấu ngoặc nằm ngang như nét thuyền
dấu ngoặc còn lại anh đóng bằng đôi mày nhíu xuống
tất cả biểu cảm bỗng nằm gọn trong một chú thích
phần còn lại là những dấu chấm mênh mông kết từ tàn nhang và nốt ruồi
trong lúc mải miết đi tìm dấu chấm hết tuyệt đối cho một bài văn
anh bỗng thấy mình là một dấu chấm trên một bài văn khác

 

ĐÊM CHÍN

Đêm chín
những ngòi bút cắm vào đá ngầm
đèn rủ từ trời
áo choàng thi sĩ nhốt một con thú hoang

Nhíu mày
tìm chữ
vớ một nắm sao
ngâm vào nước giếng
nghìn năm sau
vớt một vốc thơ

Mắt rơi từ hồ
trả lại trời
chiếu trong vực nước xanh
hai toà tháp đối đỉnh

Đêm nay có kẻ
ngủ trên cát ẩm
sóng
đắp chăn
thủy triều
phồng
xẹp

Giấc mơ
khoan xuống biển
biển trút nước
xuống
giấc mơ

Áo choàng thi sĩ nhốt một con thú mơ

 

CAM

Tôi nhặt quả cam rám nắng nhất trong rổ
nhét một concerto vào tai
đặt điếu thuốc lên môi
rồi thong thả đi qua buổi chiều

Anh là ai – giấc mơ mỏi
tinh dầu vương ngón tay
những cành xanh thẫm khẳng khiu treo quả vàng rêu mốc
ngẫu tượng thiên nhiên đe dọa nỗi kinh hoàng sủng kính
mùi nắng, mùi sương, mùi những dốc cao thiền định
em vươn tay với những vực sâu thay vì chắp tay ngưỡng vọng mái vòm

Rêu rám trầm hùng – màu thánh thư thất lạc
lũ quỷ treo người đàn ông lên thập giá
thay thông cáo nô lệ cho toàn nhân loại
vở kịch được tiếp diễn
quỷ lãnh đạo loài người đi giết quỷ
thánh tuyệt vọng lánh xa kinh thánh
chỉ còn biết tị nạn trong những vỏ cam

Trong khắc chuyển dịch đỉnh cao – đáy thẳm
tôi thấy họ trối trăn
phún tinh hoa cuối cùng
thành từng tia cay đắng

 

ĐỊT MẸ ANH, THẰNG TÙ NHÂN CAI NGỤC

Nói tôi nghe khi nào tôi bị bắt?
Khi nào anh cắt ít đất cho tôi?
Gọi tôi vào lo lót một chỗ ngồi
Đỡ buồn cảnh mình anh sau song sắt

Tay tôi đây, còng đi nào quản giáo!
Chân tôi đây, xích hộ cái thầy cai!
Không có rượu cho xin bô nước đái
Tửu Quỳnh Tương cũng ngai ngái khai khai

Địt mẹ anh, quá nhiễu nhương trò trẻ!
Tôi nghe mà nẫu hết mẹ cỗ lòng
Không phải ai cũng đi ở như không
Chưa sẵn lòng thì mình đừng mời gọi

Ấy thế mà cái giống đời nó thế
Buồn một mình chốn ngục thất cô liêu
Thèm có người chia sớt nỗi tiêu điều
Giơ gông xiềng như một điều khẩn khoản

Thôi được rồi, đã nghe rồi thủ trưởng
Biết phận anh khổ giam cầm tù ngục
Tôi sẽ vào uống rượu với anh nha
Uống xong rồi lại đái ra uống ực

Địt mẹ anh, khề khà hết đêm nay
Sáng mai đây ta lại tiếp tục say
Thương không hết lấy chi mà buồn bực
Ai chẳng đang ở trong ngục như ai

Địt mẹ anh!
Thằng tù nhân mà bày trò cai ngục!
Uống say đi rồi nào ta tiếp tục
Đái ra ngay lại nuốt ực vào ngay!

 

Học Viết
Học Viết là chuyên trang về tuyển chọn các áng văn chương Việt Nam, qua đó giúp cho độc giả nắm được thế nào là một bài viết hoặc một tác phẩm hay.
Share:

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *