Thánh chiến – Chương 9: Truy tìm
“Hơi thở của ta là than hồng rực đỏ, và ngọn lửa kinh hoàng xuất hiện bởi miệng ta;
Khói bốc từ mũi ta như nồi sôi trên lửa lau sậy
Những chiếc vảy kinh hoàng là sự vui sướng tự hào
Hãy hỏi những chú chim, và chúng sẽ hót cho ngươi nghe bài ca chúc tụng
Cúi mình trước ta, và những lưỡi gươm sẽ gãy
Hoảng sợ đi, khi ta tước đi hơi thở của ngươi
Chẳng kẻ gan dạ nào dám nhìn vào đôi mắt của bình minh;
Sắt với ta là rơm và đồng như gỗ thối;
Lưỡi của ta đủ dìm nát chiến thuyền
Và quai hàm đủ nghiền tan cẩm thạch;
Đừng nghĩ rằng ngươi sẽ chế ngự được ta
Dù có là Vua của bảy ngàn lâu đài lớn
Sức mạnh của ta ngang bằng với Đấng Thánh
Lớp vảy này là khiên chiến của ta;
Cầu kinh đi hỡi những chiến binh
Lưỡi kiếm của ngươi như trò chơi con trẻ;
Ta sẽ cười trước tiếng rơi của giáo mác
Và với ta, biển chỉ cỡ chiếc bình;
Không bất cứ thứ gì trên mặt đất như ta
Và biển cả, ta là vua của nó;
Tạo vật kinh hoàng được hình thành từ nỗi sợ
Hãy lắng nghe và hãy nguyện kinh cầu.”
✤✤✤ ✤✤✤ ✤✤✤
Đi từ Định Quán hướng về phía Nam thêm khoảng chừng 125 ki-lô-mét, cung đường chạy thẳng qua Ngã tư Vũng Tàu rồi vòng phải qua Dầu Giây là sẽ nhìn thấy thành phố Hồ Chí Minh hay còn gọi tắt với cái tên xưa cũ: Sài Gòn – lừng lẫy một thời với cái tên Hòn ngọc viễn Đông. Từ những năm 90 tương truyền một câu như thế này: Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo. Sau khi trải qua những năm Thánh Chiến, vế sau của câu nói đã không còn nữa. Sài Gòn bây giờ chỉ còn dành cho người giàu mà thôi.
Hệ thống phòng vệ ba lớp với tường sắt đúc khối dày hơn 50 centimettes, bao bọc xung quanh diện tích của Sài Gòn gồm 12 chốt báo động, mỗi chốt trang bị máy dò hạt P tân tiến nhất có thể phát hiện ra bất cứ loại entity nào kể cả mức độ Weak, chỉ cần chúng vừa mon men đến gần thành phố, xung hạt của chúng sẽ nhanh chóng bị máy dò phát hiện và tiêu diệt ngay tức khắc. Những người ra vào đều phải trải qua ba chốt cổng với thiết bị dò cầm tay và trưng đầy đủ giấy tờ căn cước, có 4 cổng chính, mỗi cổng đều có ít nhất hai Thánh Kỵ sĩ canh gác. Trung tâm nhà thờ Đức Bà trở thành địa điểm chính của Thánh Ý Đoàn và bưu điện thành phố nay đã được trưng dụng làm khu hành chính của họ. Nói cách khác, Sài Gòn ngày nào đã trở thành một chốt căn cứ khổng lồ của Thánh Ý Đoàn, và là nơi tập trung các chóp bu của hệ thống chính phủ Việt Nam.
Đức Hồng Y Paul Baptista John Smith (1) vừa đến nhận giáo phận quan trọng nhất của Thánh Ý Đoàn tại Việt Nam năm năm trước đã ra lệnh giới nghiêm và đồng loạt dời Đại sứ quán các nước về dọc con đường Nguyễn Du, nhanh chóng phá bỏ những khu ổ chuột và xây dựng hàng loạt các biệt thự cho quan chức chính phủ, người nổi tiếng và các chức trách nắm quyền trong giáo đoàn đến định cư. Các tuyến đường giao thông đều được sắp xếp lại và bến tàu điện ngầm bị đình chỉ hoạt động ngay khi Đức Hồng Y đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất vì lý do không an toàn khi nó ở dưới lòng đất – nơi dễ xuất hiện entity nhất. Người đàn ông nhỏ thó này bắt đầu những cuộc cải cách lớn, với cái đầu đã hói hơn một nửa chỉ để lại vài mảng tóc hai bên thái dương và lúc nào cũng được che bởi chiếc mũ hồng y màu đỏ, cha Smith dùng nó để suy nghĩ như một chính trị gia và một nhà quân sự, chứ không cam lòng với chức vị Hồng y của mình.
Cha Smith cho rằng Sài Gòn là thành phố an toàn nhất ngay cả trên đất nước Việt Nam – nơi đang bị hủy hoại bởi cánh Cổng địa ngục thứ 12 này, và với quyền hành của mình tại Giáo phận, ông đứng ra chỉ huy quân sự và bắt đầu yêu cầu tất cả coi nơi đây là một pháo đài dưới trướng của ông chứ không còn là thành phố nữa.
Dĩ nhiên, các tuyên bố và hành động này đánh động tới giới chức trách tại đây và cũng phải tốn kha khá thời gian để Cha Smith giải quyết êm đẹp mọi chuyện, mặc dù điều này cũng khiến cái bụng phệ của ông giảm đi vài centimettes mỡ thừa. Cha Smith không hài lòng lắm vì sự thay đổi của cái bụng, nó làm ông mất đi vẻ phốp pháp thường được người Á Đông đánh đồng với sự phúc hậu và mặc kệ cho việc đôi chân ông đang phải chịu sức nặng lên tới gần 300 pound(2), cha Smith đóng cửa phòng trong suốt hai tuần lễ, với hàng tá thực phẩm cao lương mỹ vị cho sáu bữa ăn mỗi ngày để phục hồi lại ngoại hình thánh thiện vốn có ngay khi giải quyết xong vấn đề với nhà nước Việt Nam về tình hình của thành phố Sài Gòn. Với các quyền lợi và sự bảo vệ an toàn nhận được, các chóp bu của chính phủ Việt Nam nhanh chóng chấp nhận quyền bảo hộ của Thánh Ý Đoàn và lấy suất định cư trong pháo đài kiên cố này, kể cả khi nó chỉ cách nơi Cổng địa ngục xuất hiện chưa đầy 1000 kilomettes về phía Đông.
Các tuyến đường thủy và hàng không đều bị giới hạn bởi sự nguy hiểm với tỷ lệ xuất hiện entity cao và chi phí cho việc bảo vệ an toàn quá lớn, nhân loại không còn cách nào khác đều lựa chọn các phương tiện đường bộ, đường sắt để di chuyển và ngành du lịch gần như biến mất khỏi danh sách ngành nghề.
Nằm rìa ngoài của thành phố, xếp lớp ngay sát bức tường bảo vệ đầu tiên vẫn tồn tại những khu dân cư nhỏ lẻ tự phát – Khu dân cư Mép rìa. Sau nhiều lần phong tỏa và di dời không thành, cha Smith quyết định mặc kệ lũ dân đen này như ban phát ân huệ được hưởng sái một vài sự bảo vệ khi có entity tấn công, ông thông cáo các quyết định cho phép an cư và đưa ra một số yêu cầu để cung cấp một phần sự bảo hộ của Thánh Kỵ sĩ đối với cư dân Mép rìa, để đổi lại và củng cố danh tiếng của mình trên Giáo phận quan trọng này.
Chiếc máy bay trực thăng chầm chậm hạ xuống bệ đậu được thiết kế đặc biệt lồi ra từ tòa nhà Bitexco nay đã được sửa chữa lại thành một giáo đường cực lớn gây ra thứ tiếng ồn đinh tai nhức óc. Sức gió từ cánh quạt suýt chút thổi bay chiếc mũ hồng y của cha Smith, khiến ông chật vật giữ lấy nó trong khi bước lại gần đón tiếp nhân vật vừa bước ra từ cửa xuống của trực thăng.
“Đức Ngài!” Cha Smith reo lên khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình. “Hẳn là Người mệt lắm, con đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho Người nghỉ ngơi. Xin theo con, thưa Đức Ngài Michael.”
Người được tôn kính gọi bởi cha Smith chỉ độ khoảng hơn ba mươi một chút, với gương mặt chữ điền điển trai và mái tóc màu bạc kim khiến anh ta trông như những thiên thần được mô tả trong các bức tranh cổ. Vận phục trang đặc trưng của Thánh Ý Đoàn, trên ngực cài một ngôi sao sáu cánh là biểu tượng của vua David, Michael vừa nghiêm nghị và đẹp đẽ đến mức ai cũng phải cúi mặt trước uy nghi của anh ta. Chỉ đáp lại cha Smith bằng một cái liếc nhìn, Michael đi thẳng vào tòa nhà dọc theo thảm đỏ được trải sẵn đến phòng nghỉ ngơi. Đoàn hộ tống gồm 12 vệ sĩ nhanh nhẹn bước theo ngay sau tạo thành hình bán nguyệt, khiến cha Smith chật vật lắm mới có thể chen qua và đuổi kịp sải chân của người đàn ông này.
“Đức Ngài Michael, con đã chuẩn bị mọi thứ Người cần. Nếu Người cần gì khác, xin chỉ cần nói một tiếng, con ở đây để phục vụ Người.”
Michael nhìn ông ta qua khóe mắt và khẽ hất đầu ra hiệu cho ông ta biến đi, hiểu ý, cha Smith không nề hà gì thái độ khó chịu của Michael mà cúi chào vô cùng xiểm nịnh, rồi lui ra ngoài sau khi đóng cánh cửa gỗ lớn chạm khắc tỉ mỉ hình thánh giá lại.
Ngay khi đóng cánh cửa gỗ lại, Michael liền nhận được cái bĩu môi khinh bỉ lớn nhất từ trước đến nay từ cha Smith, dĩ nhiên là sau lớp gỗ dày cả tấc.
“Thằng nhãi ranh Michael, đến cả lời cảm ơn khi ta đón tiếp nó cũng không có.” Cha Smith bực bội đi dọc hành lang, những bức tranh treo tường như rung lên vì sức nặng bước chân của ông ta dậm mạnh xuống sàn.
“Kìa cha Smith, sao cha lại nói thế?”
Thầy John Khải đi đến bước song song cùng ông ta khi nghe thấy tiếng những bước chân giận dữ của cha Smith.
“Chỉ vì nó là Đức Ngài mà nó nghĩ rằng bản thân mình hơn người phỏng? Trước khi nó thành như thế thì nó cũng chỉ là một con súc vật được nuôi để thí nghiệm mà thôi.”
Cha Smith gằn giọng hậm hực, dường như không thể chịu nổi việc cúi mình trước Michael, một người vốn dĩ có xuất thân thấp kém hơn trong suy nghĩ của ông ta.
“Chính ta đã cho nó Thân phận này, thầy Khải ạ. Và nhìn xem tên Michael đó đối xử với ta ra sao.”
“Ôi cha Smith, con nghĩ rằng cha cũng đừng nên phản ứng như thế. Dầu sao thì Đức Ngài Michael đã cho cha giáo phận quan trọng này, và quyền lực của cha là tuyệt đối ở đây. Vì Chúa, cha không nên có tham vọng hơn thế…”
“Tham vọng!”
Cha Smith quay lại túm chặt lấy áo của thầy Khải và kề sát mặt ông vào gằn từng tiếng.
“Thầy à, thầy không hiểu rồi.” Nụ cười khinh bỉ như thường lệ lại hiện lên trên gương mặt của cha Smith. “Thầy có bao giờ hy vọng có thể gần với Chúa hơn không? Có bao giờ muốn mình trở nên được Người yêu mến hơn thảy không? Đó cũng là tham vọng, thầy Khải ạ. Về bản chất thì chúng ta đều giống nhau. Giống loài này.”
Cha Smith chỉ ngón trỏ đeo đầy nhẫn vàng hình thánh giá vào ngực mình, rồi quay ngược chỉ vào thầy Khải lúc này đang tái mét và bị đẩy sát vào bức tường treo đầy tranh sự cứu nạn của Chúa.
“Ta, thầy, con người. Tất cả chúng ta đều là sinh vật có tham vọng, chỉ có điều thầy đặt khát khao của mình cho điều gì mà thôi.”
Cha Smith giật mạnh áo dòng của người đối diện đến nỗi những cúc áo bung tung tóe khắp hành lang, ông ta cười khẩy trước gương mặt sợ hãi của thầy John Khải.
“Ta sẽ không dừng lại ở cái giáo phận bé tý này, chỉ cần Thánh Chiến còn kéo dài thì chức danh Giáo hoàng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta. Thế giới này cũng sẽ sớm nằm trong tay ta cả.”
Ông ta bỏ đi, để lại cái bóng dài trải dọc hành lang vẹo vọ dưới ánh nắng chiều.
“Ông ta điên rồi…” Thầy Khải lầm bầm khi gượng đứng dậy nhìn theo dáng đi khấp khểnh của cha Smith, ông biết rằng sớm muộn gì người đàn ông này cũng sẽ chìm sâu vào sự cuồng loạn của ông ta và hẳn nhiên với quyền hành nằm trong tay cha Smith, sẽ chẳng có gì là tốt đẹp cả.
✤✤✤ ✤✤✤ ✤✤✤
Đội strike mang số hiệu A423 của tổ chức 440 đã thành công trong việc tiêu diệt một entity loại Outside có mức độ nguy hiểm nấc Omega tại một khu nhà bỏ hoang ở rìa thành phố Đà Lạt, Việt Nam. Trong khi đó, có số liệu chính xác từ máy dò hạt P tân tiến nhất chỉ ra rằng mật độ entity ngày càng dày đặc tại huyện thành bỏ hoang Trảng Bom, điều này càng gây khó khăn hơn cho tuyến đường lưu thông Bắc Nam vào thành phố Hồ Chí Minh. Thánh Ý Đoàn cũng bắt đầu khuyến cáo các dịch vụ vận tải rút ngắn lại thời gian hoạt động và hạn chế di chuyển trong khoảng từ 11 giờ đêm đến 3 giờ sáng. Các tiểu thương và du khách hãy cẩn thận hơn trong việc di chuyển bằng đường bộ và luôn được khuyến khích ngủ lại tại Trạm chuyển giao trước 9 giờ tối…
Tiếng nói từ đài phát thanh vang lên đều đều trong gian phòng rồi dội lại vào tai người nghe, với diện tích gần 120m2 đủ sức chứa trên dưới 80 người lớn, Thánh Ý Đoàn và O440 đã cùng bắt tay xây dựng những Trạm chuyển giao này ở mỗi 10 kilomettes đường bộ nhằm mục đích cho người dân và quân đội du hành nghỉ qua đêm. Mỗi Trạm chuyển giao đều được lắp đặt ba thùng nước lớn với công nghệ tạo nước tự động, không cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào với 4 cửa thông hơi. Tường phòng được treo đầy thánh giá bạc và quét sơn lân tinh có thể phát sáng mỗi khi đêm về, cửa ra vào cũng được làm bằng bạc nguyên chất và gian phòng đơn giản này chu cấp đủ nhu cầu cơ bản nhất cho những người khách lữ hành lỡ độ.
Chọn lấy một góc gần cửa nhất, Hải Nam nhanh chóng lôi chiếc túi ngủ đa dụng từ ba lô ra trải lên sàn giành chỗ và nhanh chóng lại xếp hàng để lấy nước. Từ lúc chia tay Hồng Loan tại Định Quán đến giờ, phải mất hơn nửa ngày anh mới đến được đây do tình hình entity xuất hiện bỗng nhiên biến động. Hải Nam nhẩm tính, nếu như anh tiếp tục đi tiếp thì sẽ phải đi ngang Trảng Bom lúc trời chiều và giờ đó thì khá là nguy hiểm và anh quyết định ngủ lại tại đây chờ trời sáng rồi mới đi tiếp. Mặc dù đoạn đường từ Định Quán tới Hồ Chí Minh chỉ mất khoảng 4 tiếng đồng hồ chạy dọc quốc lộ và nếu chịu chi tiền, anh có thể tiết kiệm hơn 1 tiếng rưỡi khi lên xe chạy qua đường cao tốc nhưng do xuất hành quá trễ vào đầu giờ chiều khiến anh phải tính toán lại thời gian của mình.
Ngay khi lấy nước xong, anh nhanh chóng quay về chỗ của mình trước khi một kẻ xấu tính nào đó gạt đồ đạc của anh sang một bên hoặc tệ hơn là cuỗm luôn nó. Hải Nam ngồi lên túi ngủ và lôi cuốn sổ ghi chép riêng của anh ra cùng với cái ipad mini để gửi bài phóng sự cho biên tập. Anh giở cuốn sổ ghi chép ra và điểm lại những sự kiện mình đã trải qua, ngoài cuốn sổ tay chuyên dùng để tốc ký thì cuốn sổ này thường được anh ghi chép lại để phân tích cũng như dự đoán những sự kiện sắp tới dựa trên từng chuyện mà anh đã trải qua. Chỉ trong vòng vài tuần kể từ khi anh rời Hội An, hơn một nửa cuốn sổ đã đặc kín chữ. Hải Nam chọn lọc những sự kiện mà anh nghĩ rằng đã đúng thời điểm công bố tổng hợp lại và viết bài rồi gửi mail cho phòng biên tập, các bài viết của anh gần đây đang thu hút một lượng lớn người theo dõi và điều này khiến tổng biên tập vô cùng hài lòng, ông ta quyết định cho phép anh tự do tìm kiếm thông tin miễn sao có thể tiếp tục loạt bài mỗi tuần về Chìa khóa. Lương tăng gấp bốn lần và nhiều ưu đãi được cấp, chi phí cho cuộc hành trình cũng được tòa soạn chi trả miễn là anh cung cấp đủ hóa đơn đỏ qua email, Hải Nam cảm thấy việc bỏ công truy tìm dấu vết của những Chìa khóa ít nhiều cũng được đền đáp.
Sau khi đã gửi bài phóng sự tiếp theo, anh di chuột trên màn hình cảm ứng và mở ra một folder tên TC, bên trong là một file PDF bao gồm gần 1000 hình ảnh scan của một cuốn sách cũ. Hải Nam bắt đầu mở file và đọc, trong biến cố tại Định Quán, khi lấy được cuốn sách cũ trong căn hầm bí ẩn và giữ được nó trong suốt cuộc chạy trốn, anh đã nhanh trí bẻ khóa và dùng máy quét cầm tay scan lại toàn bộ cuốn sách và lưu trữ nó lại trong drive riêng, cũng như sao lưu một tệp trong ipad mini của mình.
“Hẳn bây giờ thì thằng cha Matthew cũng đã phát hiện ra ổ khóa đã bị phá.” Hải Nam vẫn luôn bật cười khi nghĩ tới việc này. “Không biết ổng sẽ phản ứng thế nào.”
✤✤✤ ✤✤✤ ✤✤✤
“THẰNG LỎI PHÓNG VIÊN ĐÓ!!”
Matthew gầm lên giận dữ trong khi cầm cuốn sách cũ đã bị bẻ khóa quăng thẳng vào mặt tên đồ đệ của mình. Có lẽ đây chính là phản ứng mà Hải Nam thực sự mong đợi.
“Thế quái nào mà ta lại quên mất! Bọn phóng viên tụi nó lúc nào cũng giấu cái máy scan cầm tay đó ở trong túi áo!!” Ông đá mạnh vào cái ghế gỗ khiến nó đổ sầm xuống sàn. “Cái thằng lỏi tinh ranh đó, thảo nào mà nó chịu trả lại dễ dàng thế.”
“Thầy à…” Mạnh Cường lấy hai ngón tay sửa lại cái mũi đỏ ửng vì bị cuốn sách đập vào của mình, mặt nhăn nhó. “Dù sao thì anh ta cũng đã scan lại rồi, con đã liên hệ với các tòa soạn để tìm ra danh tính anh ta và họ…”
“Lấy quyền tự do ngôn luận để dập lại mày, hẳn rồi! Bởi thế mà ta chả bao giờ ưa nổi cánh nhà báo, toàn là lũ kềnh kềnh hóng rỉa thịt kẻ khác!”
Matthew vớ lấy áo măng tô của mình rồi bước nhanh ra khỏi cánh cửa phòng trọ.
“Đi mau, chúng ta phải tìm ra thằng nhãi đó lấy lại tệp tin scan và khoét hết óc nó ra để nó quên sạch hết nội dung của cuốn sách ngay!”
“Thầy à, đó không phải là lời của một Hồng Y nên nói đâu…”
Mạnh Cường nói với theo ông thầy đang giận dữ của mình, rồi nhanh chóng bỏ cuốn sách cũ vào giỏ xách rồi chạy theo ông ta vào cơn mưa tầm tã.
❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈
(1) Paul Baptista John Smith: Các tín đồ thường có một tên Thánh bảo trợ kèm theo với tên thật của mình, tại đây Paul Baptista (Thánh Gioan Tẩy Giả) là tên Thánh được in nghiêng.
(2) 300 pound: khoảng 125 kilogram. 1 pound bằng khoảng 0,45 kilogram.
Tác giả: Sanys